Dịch Hoài Xuyên đi vào phòng khách nhìn thấy một màn thế này – Lương Tư Tư ngồi trên ghế sô pha, Lục Khiêm Hành ngồi xuống trước mặt cô, giúp cô bôi thuốc bỏng, cẩn thận tỉ mỉ, nghiêm túc.
- Em đừng có đi vào bếp nữa.
Anh cảnh cáo nói.
Nói là cảnh cáo, trong giọng nói rõ ràng là lo lắng nhiều hơn.
Lương Tư Tư ngoan ngoãn để tùy ý Lục Khiêm Hành giúp cô bôi thuốc.
Nghe vậy liền nhìn anh trai mỉm cười, mang theo ý nịnh nọt, nhưng lại rất chân thành:
- Anh, đây là ngoài ý.
Lục Khiêm Hành không tiếp lời, ngước mắt liếc cô một cái, nhưng ánh mắt lại rất ấm áp.
Nhưng Lương Tư Tư lập tức yên lặng trở lại, không còn giảo biện, mím môi, sợ hãi gật đầu.
2 người chỉ là ánh mắt qua lại nhưng lại hiểu được ý của đối phương.
Lương Tư Tư ở cạnh anh 4 năm, từ đầu đến cuối đều rất ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện, anh chưa từng thấy cô như bây giờ.
Nhiều động tác nhỏ, biết làm nũng, biết làm vẻ dễ thương, biết sợ hãi, biết tạo bầu không khí.
Giống như một cô gái nhỏ không có ưu phiền, thể hiện ra đều là tính cách thật, hoạt bát đáng yêu.
Không giống như khi ở cạnh anh, cô giống như thu lại tất cả các gai nhọn trên cơ thể, thể hiện ra ngoài cái mặt dịu dàng nhất, nhưng lại mất đi tính thực tế.
Trước đây, anh cho rằng bản tính cô như vậy, thì ra, chỉ là cô không cho anh thấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nho-em/2670563/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.