Từ từ về nhà thì cũng đến rạng sáng, suốt cả dọc đường An Lạc rất khổ sở, bởi vì...
Trương Nhiên đi được hai bược liền ôm cô, quả thật không giống bình thường chút nào.
”Oa Gia thúc thúc, anh mắc hội chứng “trẻ khổng lồ” sau khi say đấy à?” An Lạc dở khóc dở cười.
”Đã nói rồi anh không say!” Anh lại giải thích lần nữa.
An Lạc vừa cười vừa gật đầu: “Được rồi được rồi, anh không say.”
Cuối cùng cũng vào thang máy, An Lạc thở nhẹ một hơi, vừa quay đầu lạinhìn Trương Nhiên thì phát hiện anh hơi nghiêng đầu chăm chú nhìn cô,hai mắt sáng bừng.
”Sao lại nhìn em như thế?” An Lạc sờ mặt.
”Lâu rồi không thấy em, muốn nhìn kĩ hơn.” Anh nghiêm túc nói.
An Lạc không nhịn được cười thành tiếng: “Anh đợi chút, em lấy điệnthoại ghi âm lại, đợi khi anh tỉnh rượu rồi hãy nghe nhé ha ha ha!”
Thang máy kêu “ding” một tiếng, An Lạc thôi cười, giữ lấy anh đi ra ngoài.
Bước vào cửa, An Lạc như trút được gánh nặng, dẫn anh đến ngồi lên ghế sô pha: “Em đi pha trà giải rượu cho anh.”
Trương Nhiên ngồi dựa vào ghế, giơ tay che khuất tầm nhìn, nhìn qua có vẻ mệt mỏi.
An Lạc đang nấu nước châm trà, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân saulưng, toan quay đầu lại thì có hai cánh tay vòng chặt lấy eo, hơi rượuquanh quẩn trên mặt cô, khiến cô ngứa một hồi.
Anh dựa vào vai cô: “Hôm nay em ở lại với anh được không?”
Lá trà trôi nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727925/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.