Dạo gần đây thời tiết khá đẹp, những ngày đông đã qua, tiết trời ấm áp quay về.
An Lạc ngồi nghỉ bên giường bệnh, cảm thấy tóc nhẹ rung.
Động tác như vuốt ve con thú nhỏ nào đó, cảm giác quen thuộc, An Lạc khẽ nhúc nhích, vừa mở mắt liền trông thấy Giang Việt đã tỉnh.
Cô nhìn gương mặt tái nhợt mỉm cười của anh, véo mạnh mình một cái.
Không phải nằm mơ!
”Giang Việt! Cậu tỉnh rồi?” An Lạc kích động nắm chặt tay anh.
”Đã tỉnh từ lâu rồi.” Giọng anh điềm đạm.
”Thế sao cậu không gọi mình dậy?”
Anh vén tóc phủ trên mặt ra sau tai cô, “Vì cậu ngủ say quá, không nỡ nào.”
An Lạc vui vẻ đứng dậy bấm vào nút ở đầu giường, y tá nhanh chóng đi đến.
Kiểm tra một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, An Lạc mới dám để Giang Việt ăn cơm.
Vì ngủ lâu nên sắc mặt anh vẫn tái nhợt, ngay cả lúc nói chuyện cũngchẳng có hơi sức đâu, An Lạc nâng đầu giường lên, đút cơm cho anh.
”Cậu ngủ say quá đấy...” An Lạc cười trêu.
”Đôi lúc cũng có ý thức, nhưng không mở mắt nổi.” Anh nhẹ giọng đáp lại.
An Lạc thổi bát cháo nóng, múc một thìa: “Vậy cậu có nghe thấy mình nói chuyện với cậu không?”
Giang Việt rũ mắt cười, nhớ lại cô ngày nào cũng lải nhải liên tục không biết mệt, gật đầu: “Cậu ồn ào như thế, sao có thể không nghe thấy chứ?”
Hai người im lặng một lúc, Giang Việt giương mắt lên: “Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727922/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.