Đến cửa tiểu khu Trương Nhiên ở, chợt An Lạc lưỡng lự: “Đây là đâu vậy?” 
Trương Nhiên giờ mới dần thả lỏng lực đỡ cô, “Nhà tôi.” 
Chân An Lạc đau nhức, đầu càng đi càng nặng, bèn dứt khoát ngồi xuống đất: “Đi không nổi nữa rồi, tôi mệt quá.” 
Trương Nhiên đã có thể hờ hững làm lơ trước thói ngang ngược của cô, từ trên cao nhìn xuống: “Vậy cô cứ nằm đó mà ngủ đi.” 
Dứt lời, An Lạc thật sự như muốn nằm xuống, Trương Nhiên xoa mày, cũngngồi xổm xuống: “Có đi không hả? Nếu cô ngủ ở đây, mai sẽ được lên báođấy.” 
An Lạc nhắm chặt hai mắt. 
Trương Nhiên im lặng, dời ánh mắt bất đắc dĩ về nơi xa mấy giây, rồi xoay người đặt An Lạc lên lưng. 
Chị chủ quán đẫy đà ở cửa hàng tiện lợi gần đó quen Trương Nhiên, cứtưởng anh không có bạn gái, nào ngờ lại trông thấy một cảnh vỡ tim nhưthế, nhưng trong lòng cảm thấy Trương Nhiên đúng là người đàn ông ấm áp, vừa hạnh phúc mà đau lòng nhìn anh. 
Trương Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua chị chủ, rồi lại nhìn chiếc valibên cạnh: “Bà chủ à, phiền chị đưa nó vào cửa hàng giùm tôi với, sángmai tôi đến lấy.” 
Chị chủ quán nước mắt vòng quanh vẫn vui mừng gật đầu. 
Trên đường từ tiểu khu lên phòng trọ, An Lạc như ngủ say sưa, trong đêmkhuya vắng Trương Nhiên cất bước đi dưới tàng cây, chỉ nghe thấy tiếnghít thở đều đều của cô. 
An Lạc nằm trên lưng Trương Nhiên thấy rất thoải mái, hai tay bất giácôm chặt lấy cổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727864/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.