Thời gian chỉ là một khái niệm trừu tượng, nào hề cảm giác được chi, chỉ lẳng lặng trôi qua.
Sau khi quen biết một người, trục thời gian to lớn dường như được phủmột lớp bụi mờ, chẳng còn quan tâm vấn vương nhiều như trước nữa, dù sao thì có đôi lúc An Lạc cảm thấy, thế đời thê lương thất thường, không có gì là vĩnh viễn cả.
Từng thích một người như thế, hận không thể đem nước mắt và những cốgắng để trả giá, nhưng đổi lại chỉ là một kết cục tệ hại. Căn bệnh “hộichứng sợ biển” của cô không phải là vô căn cứ, cô không phải là người dễ dàng quên đi những vết thương đã đóng vảy, ngược lại cô chính là kiểungười rất dễ mất đi cảm giác an toàn.
Nhưng cô lại chẳng hay, cảm giác an toàn là tự bản thân mình nảy sinh,phần lớn thời gian chúng ta cảm thấy không an toàn, là vì đã mất đi tintưởng với thế giới này.
Bất tri bất giác tháng mười hai đã đến, An Lạc với Trà Trà hẹn nhau saukhi tan làm sẽ đi shopping mua thêm mấy bộ quần áo mùa đông, kết quả mẹTrà Trà đột nhiên gọi đến, nói chị hai họ của Trà Trà sinh con, vội vàng gọi cô ấy đi.
Một mình An Lạc chậm rãi dạo quanh khu mua sắm, nhìn đôi tình nhân bêncạnh mặc trang phục thường ngày vừa nói vừa cười, không thể ngăn đượccảm thấy trống rỗng, hai năm qua cô cũng đã thử hẹn hò, nhưng đều khôngcó cảm giác, mới đầu cô cho rằng bản thân còn chưa quên được cái cảmgiác yêu thương say đắm Giang Việt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727852/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.