Một chân? Tiêu Ký Ngôn vô thức nhìn xuống chân mình --- Không phải hai chân sao?
Y đi tới, nghi hoặc hỏi con vẹt kia: “Cái gì một chân?”
Con vẹt lại kêu lên: “Lão Cận, một chân!”
Đây là câu lần trước nó nghe Trình Hồi uy hiếp Cận Mộ, nếu ngươi không đi tìm Bùi tiên sinh thì ta sẽ nói với Nhị công tử ngươi muốn có một chân với y!
Con vẹt chỉ nhớ mang máng, thấy Tiêu Ký Ngôn thì nghĩ tới Nhị công tử, lão Cận, một chân gì đó.
Nhưng Tiêu Ký Ngôn nghe vậy lại tưởng nó nói Cận Mộ chỉ còn một chân nên lập tức tái mặt: “Cái gì?”
Cận Mộ bỗng nhiên leo qua tường rào, khẩn trương nói: “Công tử......”
Tiêu Ký Ngôn đưa tay kéo vạt áo hắn: “Chân đâu rồi?”
Cận Mộ: “......”
Tiêu Ký Ngôn thấy hắn còn đủ hai chân mới thở phào nhẹ nhõm, buồn bực hỏi: “Sao nó lại nói ngươi có một chân?”
Cận Mộ lắp bắp: “Nó...... Nó nói bậy thôi.”
“Ngươi mới nói bậy!” Con vẹt nói ngay, “Một chân, muốn dan díu!”
Tiêu Ký Ngôn càng mờ mịt hơn: “Muốn dan díu gì cơ?”
Con vẹt: “Lão Cận, muốn dan díu!”
Tiêu Ký Ngôn quay sang nhìn Cận Mộ.
“Không phải......” Cận Mộ vội nói lảng đi, “Công tử tìm Tam công tử à? Hắn đi rồi, chưa về đâu.”
Quả nhiên Tiêu Ký Ngôn quên ngay chuyện một chân, y hỏi: “Hắn đi mà không dẫn ngươi theo sao?”
Cận Mộ trả lời: “Tam công tử giao việc khác cho thuộc hạ.”
Tiêu Ký Ngôn ngập ngừng: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3575729/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.