Ám vệ Giáp Ất Bính đồng loạt ngẩng đầu nhìn nóc nhà, chột dạ nói: “Chỗ nào cũng được, chỗ nào cũng được, không quan trọng......”
Tiêu Kính Hàn: “Ta chỉ muốn ở đây thôi.” Ai thèm tới nhà trúc kia chứ?
Ám vệ Giáp Ất Bính gật đầu lia lịa: “Được được được, tốt tốt tốt......”
Thế là mấy người nghe tiếng gió thổi ngủ cả đêm, hết sức kiên cường.
Ngày hôm sau, Tiêu Thừa Vũ đến gần núi Vũ Tễ.
Phùng Ngũ và Trần Lục làm theo kế hoạch, dẫn hắn ra ngôi làng sau núi.
Nhưng đến cổng thôn lại bị cản đường.
“Ai cản?” Tiêu Kính Hàn nghe ám vệ báo cáo thì vẻ mặt đanh lại.
Ám vệ nói: “Ô quản gia ở vương phủ ạ.”
Tiêu Kính Hàn sực nhớ ra kẻ lần trước mình theo dõi cũng từng xuất hiện bên cạnh quản gia.
“Với tính tình của Tiêu Thừa Vũ mà hắn cũng cản được à?”
“Không cản được ạ,“ ám vệ nói, “Sau đó hắn đánh thế tử ngất xỉu rồi.”
Tiêu Kính Hàn: “......”
Tiêu Kính Hàn càng tò mò hơn: “Xem ra thôn kia thật sự có gì đó rất kỳ lạ.”
Hắn bảo người tiếp tục theo dõi Tiêu Thừa Vũ, đang định tới thôn kia xem thử thì thấy ám vệ Giáp vội vàng chạy tới nói: “Chủ tử, ta biết tối qua Lý huynh kia đi đâu rồi!”
Tiêu Kính Hàn thuận miệng hỏi: “Đi đâu?”
Ám vệ Giáp: “Đến nhà Bùi tiên sinh ạ!”
Tiêu Kính Hàn: “......”
Ám vệ Giáp: “Cô nam quả nam ở chung một nhà!”
Tiêu Kính Hàn: “Im mồm.”
Ám vệ Giáp: “Chủ tử, ngươi mau đến xem đi!”
“Xem gì mà xem?” Tiêu Kính Hàn nhấc chân bỏ đi, “Liên quan gì tới ta chứ?”
Ám vệ Giáp: “Chủ tử không đi thật sao?”
Tiêu Kính Hàn: “Không đi.”
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Kính Hàn ngồi trong sân nhà trúc với vẻ mặt vô cảm, bên cạnh là Lý Sóc mới tỉnh rượu.
Bùi Thanh Ngọc đến học đường vẫn chưa về.
Hai người nhìn nhau.
“Huynh, huynh đài,“ Lý Sóc phá vỡ sự im lặng, “Ngươi......”
Tiêu Kính Hàn: “Sao ngươi ở đây?”
Lý Sóc lắc đầu nói: “Hôm qua ta uống say, tỉnh dậy đã thấy mình ở chỗ này, chắc Bùi huynh tốt bụng đưa ta về ấy mà.”
Tiêu Kính Hàn cáu kỉnh nói: “Không biết uống thì đừng uống.” Mất công say rượu người khác phải đưa về nữa.
“Ta cũng đâu muốn uống,“ vẻ mặt Lý Sóc như đưa đám, “Nhưng trong lòng ta...... khó chịu lắm! Ta học hành gian khổ mười năm, kết quả lại rơi vào kết cục này! Ông trời thật bất công mà!”
Tiêu Kính Hàn lười nghe hắn khóc: “Vậy sao ngươi không đi báo quan?”
“Ta đi rồi!” Lý Sóc cả giận nói, “Nhưng bọn họ cấu kết với nhau, cá mè một lứa, cái chân này của ta bị đánh gãy lúc đi báo quan đấy!”
Tiêu Kính Hàn cười nhạo: “Ngươi muốn đòi lại công bằng thì phải tìm người ghét ác như thù mới đúng.”
Lý Sóc sững sờ: “Ghét ác như thù?”
“Ta nghe nói Ngự Sử đương triều ghét nhất mấy chuyện bất minh này,“ Tiêu Kính Hàn hỏi, “Sao ngươi không đi tìm hắn?”
“Nhưng......” Lý Sóc do dự nói, “Ngự Sử có thân phận thế nào chứ? Làm sao ta gặp được?”
Tiêu Kính Hàn: “Đến ngồi xổm trước cửa nhà hắn, một ngày không gặp, chẳng lẽ nhiều ngày cũng không gặp được sao?”
Lý Sóc vỗ đầu một cái: “Đúng vậy! Bị oan mà không nói đâu phải đại trượng phu!”
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói với Tiêu Kính Hàn: “Đa tạ huynh đài, giờ ta về thu dọn đồ đạc tới kinh thành ngay đây!” Nói xong hăng hái đi khập khiễng về nhà.
Tiêu Kính Hàn hài lòng gật đầu --- Tốt nhất là ở lại kinh thành làm quan luôn đi, đừng về đây nữa.
Trong biệt viện, Tiêu Ký Ngôn do dự nhiều ngày, cuối cùng vẫn đến tìm Tiêu Kính Hàn hỏi chuyện liên quan đến Cận Mộ hai năm trước.
Y bước vào sân, con vẹt dưới mái hiên vừa thấy y thì lập tức vỗ cánh kêu lanh lảnh: “Một chân!”
Tiêu Ký Ngôn: “......”
- ------------------
(Một chân nghĩa là dan díu, ví dụ như A có một chân với B nghĩa là A dan díu với B)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]