Trình Hồi ngồi xổm trên sườn núi nhìn người qua lại trong thôn, lẩm bẩm nói: “Chủ tử, ngươi ở đâu vậy?”
Hắn nghĩ chủ tử hình người dạng người, chắc không phải bị ai nhìn trúng bắt về làm thê tử...... à nhầm, làm tướng công rồi đấy chứ?
Hắn càng nghĩ càng sợ, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh chủ tử bị lột sạch nhốt dưới hầm, mỗi ngày chỉ được húp một bát cháo hoa, vừa lạnh vừa đói, quả thực vô cùng đáng thương.
“Không được,“ hắn đứng bật dậy, “Mình phải đi cứu chủ tử thôi!”
Thế là cả ngày hôm đó người trong thôn cứ cảm thấy nhà mình có trộm nhưng lại thấy không rõ, chỉ thấy bóng người vút qua, chớp mắt lại chẳng thấy đâu nữa, hết sức rùng rợn.
Nhưng nếu là trộm thì trong nhà cũng không mất gì, chẳng lẽ tên trộm này chỉ vào nhà xem thôi sao? Đầu óc có bệnh à?
Khi Bùi Thanh Ngọc và A Tễ từ học đường về thì gặp đại nương nhà kế bên ngoài cổng.
Đại nương vội dặn họ, “Bùi tiên sinh, hình như trong thôn có trộm đấy, các ngươi mau vào xem có mất gì không?”
“Có trộm?” Bùi Thanh Ngọc khó hiểu, chỗ thâm sơn cùng cốc này có gì để trộm chứ?
“Chứ sao nữa?” Đại nương nói, “Lúc nãy ta đứng ở cửa nhìn thấy một bóng đen, sau đó lập tức biến mất.”
Bà vội vàng quay lưng bước đi, “Các ngươi mau về đi, để ta ra xem củ cải ngoài đồng còn không......”
“A Thanh đừng sợ,“ A Tễ nghiêm túc nói, “Trộm tới thì ta sẽ đánh hắn.”
Bùi Thanh Ngọc cười, cũng chẳng mấy để ý, mình một nghèo hai trắng có gì để trộm chứ.
Nhưng y vừa đẩy cổng trúc ra thì chợt nghe trong nhà vang lên một tiếng động.
“A Thanh!” A Tễ ôm chặt y từ phía sau, kích động nói nhỏ, “Có trộm kìa!”
Bùi Thanh Ngọc: “......” Sao ngươi vui thế hả? Còn nữa, trộm thì trộm, ngươi ôm ta chặt vậy làm gì?
Trình Hồi trong nhà trúc nhìn tới nhìn lui, thậm chí còn xem dưới gầm giường nhưng vẫn không tìm thấy chủ tử “đáng thương” bị người ta giam cầm.
Ở đây cũng không có sao? Hắn ủ rũ bỏ đi, vô tình đụng trúng ghế trúc bên cạnh phát ra một tiếng động.
Hắn vội vàng đỡ ghế lên, sau khi biết chắc không làm hỏng thứ gì của người ta mới quay người mở cửa.
Cửa vừa mở thì một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Trình Hồi thoáng sững sờ rồi mừng rỡ nói: “Chủ......”
Sau đó một cây chổi nện tới.
“Dọa A Thanh à, đánh ngươi! Đồ ăn trộm xấu xa!” A Tễ vác chổi đánh người la oai oái.
“Chủ tử! Ui da, ta đâu phải ăn trộm, ta đang tìm ngươi mà...... Đừng đánh nữa, cứu mạng!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]