Y chỉ mới đọc về hoang nguyên Mạc Bắc, tuyết phủ Thương Sơn trong sách chứ chưa từng thấy tận mắt.
Nghĩa phụ nuôi y bảy năm, ơn dưỡng dục không thể báo đáp, vì vậy y ở lại đây làm tiên sinh dạy học bảy năm, dạy bọn trẻ đọc sách viết chữ.
Bảy năm sau y muốn đi đây đi đó để xem có giống như trong sách viết không.
Giờ đã qua năm năm rồi.
“Ta cũng muốn đi,“ A Tễ vội nói, “Đi chung với A Thanh.”
Bùi Thanh Ngọc tưởng hắn chỉ nói bừa nên cũng không để ý. Y nhìn bầu trời âm u, “Hình như sắp mưa rồi, đi nhanh một chút.”
A Tễ nhìn đường xuống núi dài tít tắp, đột nhiên dừng bước.
Bùi Thanh Ngọc quay sang nhìn hắn, “Sao thế?”
“Nhanh?” Hắn lẩm bẩm nói, “Hình như có thể nhanh hơn đấy.”
Bùi Thanh Ngọc không nghe rõ, “Hả?”
A Tễ đột nhiên cúi người bế y lên bằng một tay.
Bùi Thanh Ngọc không kịp phòng bị, vô thức ôm cổ hắn, “Ngươi......”
A Tễ dậm nhẹ mũi chân, bỗng nhiên tung người bay lên.
“A Thanh, thì ra ta biết bay!”
Bùi Thanh Ngọc đã lớn chừng này mà đây là lần đầu tiên bị người ôm bay loạn giữa không trung, nhất thời khẩn trương vùi mặt vào ngực hắn, “A Tễ, dừng, dừng lại......”
Mưa tí tách rơi xuống, A Tễ sợ Bùi Thanh Ngọc dính mưa nên càng bay nhanh hơn.
Hắn che chở người trong ngực, nghiêng người tránh mưa rồi chạy về nhà trúc.
“A Thanh, sắp đến rồi.”
Bùi Thanh Ngọc được hắn ôm trong ngực, giãy giụa không được, chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh bên tai.
Khi về đến nhà trúc thì toàn thân A Tễ đã ướt sũng.
Hắn đặt người trong ngực xuống, thấy Bùi Thanh Ngọc chỉ bị ướt tay áo và vạt áo thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Mau thay đồ đi,“ Bùi Thanh Ngọc bất đắc dĩ nói, “Đã bảo vào trú mưa một lát mà ngươi không nghe.”
“Ta bay nhanh lắm,“ A Tễ cười nói, “A Thanh không bị ướt là tốt rồi.”
Bùi Thanh Ngọc không ngờ hắn khinh công giỏi thế, đường xa như vậy mà chỉ chốc lát sau đã về nhà.
A Tễ cởi áo ướt ra, vừa định cởi quần thì Bùi Thanh Ngọc vội cản lại: “Khoan đã!”
A Tễ nghi hoặc, “Sao thế?”
Bùi Thanh Ngọc đặt quần áo sạch cạnh giường, “Ta ra ngoài trước......”
“A Thanh,“ A Tễ đột nhiên đưa tay sờ mặt y, “Hình như mặt ngươi hơi đỏ thì phải.”
Bùi Thanh Ngọc gạt tay hắn ra rồi quay đầu nói: “Không được tùy tiện cởi áo trước mặt người khác.” Quần càng không được.
Nhìn vành tai ửng đỏ của y, A Tễ vô thức muốn tới gần nhưng sực nhớ Phương Tiểu Trúc nói phải thích mới được hôn.
Thằng béo còn nói thích có nghĩa là “hai người ngủ chung“.
Hắn dừng một lát rồi mở miệng nói: “A Thanh, ta muốn ngủ với ngươi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]