Chương trước
Chương sau
"Tôi là Tống Thanh Sơn, giám khảo cuộc thi năm đó. Thẩm lão phu nhân cho tôi mười vạn, muốn tôi cho cháu gái thứ hai của bà ấy vượt qua bài kiểm tra..."
Gương mặt ngạo mạn của Khương Dung Dung dần dần trở nên bối rồi, sau đó tái nhợt.
"Ôi trời ơi, trời ơi, tôi sắp tức chết rồi! Những người này là ai vậy?"
"Thuyết phục cháu gái lớn rút khỏi cuộc thi, nhưng lại lén lút mua chuộc các vị ban giám khảo khác cho cháu gái thứ đoạt giải! Thẩm đại tiểu thư, tôi khuyên cô nên đi làm xét nghiệm ADN đi!"
Thẩm Phồn Tinh cười khổ, cô đã từng làm, nhưng cô đúng là chảy trong mình dòng máu của nhà họ Thẩm.
Thì ra Khương Dung Dung đã bí mật giúp Thẩm Thiên Nhu mua giải.
Nói như vậy thì năm đó dù cô có tham gia cuộc thi cũng chắc chắn không dành được cúp...
Đúng là nực cười...
Nực cười đến cực điểm!
Thờ ơ nhìn những chuyện diễn ra trước mắt, thậm chí cô chẳng còn sức để cười nhạo.
Khương Dung Dung đứng yên tại chỗ, gương mặt già nua đầy vẻ xấu hổ.
"Ồ, thế không phải người bỏ tiền thuê Trần Ngân Sâm cưỡиɠ ɦϊếp Thẩm đại tiểu thư cũng là bà lão này chứ?"
Lời này vừa nói ra, Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng nhìn về phía Khương Dung Dung, gương mặt cô tái nhợt.

Dù cô có thất vọng về gia đình như thế nào, nhưng nếu như thực sự là Khương Dung Dung...
Khương Dung Dung nghe vậy thì sa sầm mặt mũi: "Nói cái gì đó! Thẩm Phồn Tinh là cháu gái của tôi, làm sao tôi có thể làm ra chuyện đó?"
"Có khả năng lắm! Bà mà cũng có mặt mũi nói là bà nội người ta à?"
"Anh..."
Khương Dung Dung nghẹn họng, vừa tức giận vừa xấu hổ!
Tâm trạng khó chịu không có chỗ phát tiết, bà ta lại ngẩng đầu trút giận lên Thẩm Phồn Tinh.
"Tất cả mọi chuyện hôm nay là do mày bày ra đúng không?"
Thẩm Phồn Tinh hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào bà ta.
"Là các người tự làm tự chịu!"
Khương Dung Dung cứng người, Thẩm Phồn Tinh nói thêm:
"Cái tát này, tôi sẽ bắt bà phải trả giá thật lớn!"
Cô lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Thiên Nhu cách đó không xa:
"Về chuyện sáu năm trước ai đã trả tiền để Trần Ngân Sâm cưỡиɠ ɦϊếp tôi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!"

Cô ngừng lại một chút, nhìn Khương Dung Dung, Thẩm Đức Phàm, Dương Lệ Vi, khẽ nhếch miệng:
"Tôi cũng không ngại nói thêm một lần nữa, những tổn thương mà các người gây ra cho tôi, tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi... À không, gấp trăm lần!"
Gương mặt cô có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, giống như muốn đem tất cả bọn họ đóng đinh trên mặt đấy. Khí thế uy nghiêm này khiến tất cả mọi người khẽ run lên.
Thẩm Phồn Tinh nói xong thì xoay người vào phòng của mình.
Mọi người còn muốn giữ cô lại, nhưng nghĩ một chút, chuyện tối nay từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến Thẩm Phồn Tinh.
Cô luôn ở trong trạng thái bị động, bị người ta cuốn vào một vòng xoáy bẩn thỉu.
Cô có chuyện gì?
Đúng vậy!
Đêm nay cô bị người ta hãm hại, từ đầu đến cuối đều không biết gì.
Sáu năm trước cô bị người ta vu oan, bây giờ đã giải thích được mọi chuyện, cô còn có thể nói gì?
Nhưng ai cũng hiểu, sáu năm qua cô đã bị đeo trên lưng tội danh gì, chỉ mình cô biết.
Cũng chỉ mình cô biết gia đình cô lạnh nhạt như thế nào.
Mọi người đều lặng lẽ rời đi, tuy biết mọi chuyện không liên quan đến mình nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.