Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tô Hằng càng ngày càng u ám, anh ta thất thần đứng tại chỗ, ánh mắt như đang chịu đựng điều gì.
"Cái gì đã xảy ra chuyện gì? Đêm nay Trần Ngân Sâm không hề ở cùng Thẩm Phồn Tinh, anh ta và Lâm Phỉ Phỉ bị bắt gian tại giường. Bà chưa biết chuyện gì xảy ra mà đã ra tay đánh người? Tôi vốn còn đang nghi ngờ không biết chuyện hôm nay có liên quan gì đến cô ta không, nhưng bây giờ thấy mấy người làm ầm lên như thế này, hừ, xem ra đêm nay cô ta cố tình muốn hãm hại Thẩm Phồn Tinh!"
"Hôm nay tôi coi như được mở rộng tầm mắt rồi! Chưa cho người ta cơ hội giải thích đã nhất định cho rằng cháu gái mình tɦôиɠ ɖâʍ! Cái quái gì thế? Có người thân là mấy người thật đúng là đau khổ!"
"Đúng vậy, Tử Hào, nhà cậu không phải đầu tư vào Lam Vận sao? Mau rút vốn về đi, nhìn nhân phẩm của bọn họ thế này thì xem ra Lam Vận cũng chẳng có tiền đồ gì!"
"Ừ, về nhà tôi sẽ bàn bạc lại với cha tôi, đúng là nên cân nhắc lại!"
Khương Dung Dung và mấy người nhà họ Thẩm biến sắc, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Nhu: "Nhu nhi, thế này là sao? Không phải trong điện thoại con nói..."
Khương Dung Dung còn chưa nói xong, trên tầng bỗng truyền đến một tiếng động mạnh, sau đó___
"Tôi là Trần Ngân Sâm, tại cuộc thi Piano sáu năm trước, thí sinh Thẩm Phồn Tinh không hề quyến rũ tôi, là tôi ép buộc cô ấy!
Ban đầu có người nặc danh gửi cho tôi ba mươi vạn, yêu cầu tôi trước giờ thi đấu đến phòng của Thẩm Phồn Tinh.
Đối phương còn nói, nếu như tôi có thể... có thể... làm nhục Thẩm Phồn Tinh, thì họ sẽ cho tôi thêm năm mười vạn nữa!
Tuy nhiên sau đó mọi chuyện không thành công, nhưng mà đối phương có vẻ cũng hài lòng với hiệu quả công việc nên đã cho tôi thêm ba mươi vạn. Tôi không biết ai đã cho tôi tiền, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết! Chắc là đối phương sợ bị tôi làm phiền..."
Du Tùng ngồi trong phòng phát thành, mở tất cả các thiết bị, phát khắp khách sạn. Không chỉ khách sạn, mà còn toàn bộ khuôn viên, căng tin, kí túc xá, sân chơi, thư viện...Lời thú nhận này được lan truyền khắp nơi.
Sau một hồi im lặng, trong phòng nổ tung.

"Trời ạ, Trần Ngân Sâm chính miệng thừa nhận chuyện sáu năm trước, Thẩm Phồn Tinh không hề quyến rũ anh ta!"
"Dù đã đoán được từ trước nhưng chính tai nghe thấy vẫn cảm thấy... Không thể tin được!"
"Rốt cuộc thì kẻ nào độc ác như thế, chết tiệt, còn muốn mua chuộc người khác cưỡиɠ ɦϊếp cô ấy... Hóa ra Thẩm Phồn Tinh mới là người bị hại, vậy mà năm đó báo chí lại đưa tin..."
Ánh mắt Khương Dung Dung cũng tràn đầy kinh ngạc, thậm chí còn có sự yêu thương mơ hồ.
Bà ta vẫn nhớ rõ năm ấy Thẩm Phồn Tinh đã đau khổ quỳ trên mặt đất, cầu xin bà ta tin mình...
Bà ta nhắm mắt lại, mang dáng vẻ của một bề trên lạnh lùng nói:
"Tao đã bảo mày chủ động rút lui khỏi cuộc thi đó, nhưng mày không nghe. Nếu không đi thì làm gì xảy ra chuyện này?"
Đến tận lúc này vẫn đẩy mọi lỗi sai cho cô, Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng: "Tại sao tôi phải rút khỏi cuộc thi?"
"Mày..." Khương Dung Dung nghẹn họng, cả giận nói: "Vậy thì gặp phải chuyện gì cũng đừng trách người khác!"
Câu này có nghĩa là nếu thế thì chuyện cô suýt bị cưỡиɠ ɦϊếp là đáng đời cô à?"
A...
Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin từ chuyện này thì lại có một âm thanh khác vang lên.
"Tôi là Triệu Phi Cát, một trong những giám khảo của cuộc thi năm đó. Sáu năm trước, Thẩm lão phu nhân đã cho tôi mười vạn, nhờ tôi tạo cơ hội cho Thẩm Thiên Nhu..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.