Nếu như cả giang sơn có thể đổi lấy một nụ cười của người, ta chấp nhận. Nếu như vì sao trên bầu trời có thể làm người thích thú, ta tình nguyện hái sao. Nếu như đánh đổi cả đời của ta có thể mong cho nàng hạnh phúc, kể cả cuộc sống của ta, ta cũng không cần. Phải chăng, yêu chính là như thế? Là thời thời khắc khắc cầu mong người có thể vui vẻ, là thời thời khắc khắc muốn thấy người yên bình, là thời thời khắc khắc khiến ta muốn ôm lấy?
Nếu vậy, ta đã yêu, yêu nụ cười của người, yêu tất cả những gì thuộc về người. Nếu vậy, ta dùng trái tim của ta để dâng tặng người, người có chấp nhận thứ tình cảm hèn mọn này hay không? Nếu như là yêu, vậy ta muốn say mãi trong men tình, không bao giờ tỉnh lại. Dùng lời nguyện cầu của ta để mang đến cho người sự thỏa mãn, dùng hạnh phúc của đời ta để người mãi bình yên, ta cũng không màng. Ta yêu sâu đậm người, chưa lúc nào là ta hối hận. Chỉ vì người chính là chân nhân, người là cố nhân mà cả đời này ta đang tìm kiếm, người là chấp niệm muôn kiếp của ta. Thiên hạ này, ta không cần gì hết, chỉ cần người, cần người ở bên ta. Cuộc đời của ta, yêu người, mãi mãi...