Vì gặp ác mộng nên cả người tôi đổ đầy mồ hôi lạnh, trời còn chưa sáng, tôi tắm thêm lần nữa lấy lại bình tĩnh. Ngoài ác mộng ra, còn vụ kia càng khó giải quyết, tôi đã đắc tội với Tô Duyệt Sinh, anh ta nhỏ mọn như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi đâu.
Tôi lặng lẽ vào phòng anh ta, anh ta đang ngủ say, tôi hôn vào lỗ tai anh ta cũng không dậy, tôi hôn cổ anh ta cũng không nhúc nhích, đến khi tôi hôn vào mắt anh ta mới tỉnh, tay phất phất như đang đuổi ruồi, vô cùng ghét bỏ.
Tôi giống như kẹo kéo đeo bám anh ta, ăn nói khép nép nhận sai, tựa như con chó nhỏ cọ tới cọ lui trên người anh ta, sáng sớm lý trí đàn ông còn đang mơ hồ rốt cuộc không khống chế được, lúc này quá trình lên giường rất đơn giản, chủ yếu là ai cũng mông lung buồn ngủ, cuối cùng không có gì ngăn trở mà ngủ thiếp đi.
Tô Duyệt Sinh tuy rằng thích ghi thù, nhưng cũng không so đo với tôi nhiều, đó là một loại ăn ý kỳ dị giữa hai chúng tôi, một khi tôi phạm lỗi, sau khi lên giường xong sẽ xem như bỏ qua không nhắc tới nữa. Nói cho dễ nghe thì đấy chẳng qua là tính tình công tử của anh ta, nói khó nghe một chút thì là chủ nghĩa so-vanh(*) cảm thấy đàn ông không nên chấp nhặt với phụ nữ. Mới đầu tôi rất ghét tật xấu này của anh ta, dần dần về sau lại phát hiện kỳ thực như vậy rất dễ được chiếm tiện nghi. Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhac-em-nho-lai/146641/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.