Tôi nhìn lên nào ngờ lại là Trình Tử Lương, vội vàng bày vẻ mặt tươi cười đứng lên: “Trình tổng sao lại đến đây, chốn chật hẹp nhỏ nhoi này của tôi, quả thật... vinh hạnh cho kẻ hèn này!” Trần Quy vội vàng đẩy ghế ra: “Mời Trình tổng ngồi!”
“Đừng gọi Trình tổng, tôi đâu có công ty, nào phải ông chủ gì“. Trình Tử Lương xem chừng uống rượu không ít, lúc nãy ăn cơm đã uống rất nhiều, hiện tại càng cảm thấy như say đến cực hạn, nheo mắt đánh giá bốn phía: “Thất Xảo, chỗ này của em không tệ nha, rất yên tĩnh“.
Tôi cũng không dám nói nhiều, hơn nữa Trình Tử Lương đang say, chỉ cười nói: “Trần Quy đưa Trình tiên sinh về đi, nếu Tề công tử phát hiện ngài trốn khỏi bàn tiệc, chắc chắn sẽ phạt rượu đó“.
Trình Tử Lương nới lỏng caravat, nói với Trần Quy: “Nhờ Trần quản lý tránh đi một lúc giùm, tôi có việc muốn bàn với cô chủ của anh“.
Trần Quy không khỏi liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt tôi vẫn như cũ tươi cười, trong lòng đã sớm run run, cũng chỉ có thể gật gật đầu với Trần Quy. Trần Quy đi ra ngoài, đặc biệt lưu tâm chỉ khép hờ cánh cửa, Trình Tử Lương có chút đăm chiêu nhìn nhìn cánh cửa khép hờ, sau đó quay đầu nhìn lướt qua tôi, cuối cùng nói: “Kỳ thật chỉ có một câu thôi, vốn anh đã nghĩ sẽ làm theo lời em nói, nhưng không thể“.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, đành ra vẻ chăm chú lắng nghe, Trình Tử Lương nói: “Đừng theo Tô Duyệt Sinh nữa, anh ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhac-em-nho-lai/146640/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.