Bà lão bưng bát cháo loãng đến cạnh giường cho cô.
- Bà ở đây một mình sao?
- Đúng vậy, có ta thôi hiếm khi có người được ta cứu về đây lắm mà bọn người đó cũng không để ý lão già như ta , trong tay cũng không có gì nhiều.
Nói rồi bà cũng ra ngoài đi chặt thêm củi về đốt để sưởi ấm chứ không trời đêm ở rừng vô cùng lạnh . Cô dạo quanh căn nhà cũng không có gì đặc biệt nhưng để ý tới một tấm ảnh có bà và một đứa trẻ .Diệp Lục đoán nếu thằng bé này mất thì trong nhà ít nhất cũng phải có hương khói gì đó , mà thôi đi dò lối thoát trước đã
Bên phía anh , bây giờ cũng cho lục tung cả một thị trấn cũng không có
- Mở rộng phạm vi tìm tiếp
Anh chợt nhìn lên chỗ khu rừng cao phía đó , còn mỗi nơi này là chưa lục soát anh bèn cho người lục soát.
Cô đi ra khỏi căn nhà đó , bà lão xuất hiện nói
- Bây giờ cô chưa thể ra khỏi đây , bọn chúng vẫn còn quanh quẩn đây đó.
- Vậy bà có biết con đường nào thoát ra khỏi đây không?
- Ta sống ở đây bao nhiêu năm tất nhiên sẽ hiểu rõ nhưng vô cùng nguy hiểm , đợi đến tối ta sẽ nói cho cô biết.
Trong đầu cô nghĩ bí ẩn vậy sao, quả thật đến tối bà kêu Diệp Lục vào nhà ngồi đưa cho một viên ngọc dặn.
- Nếu cô có thể thoát ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nguoi-dung-thoi-diem/2823694/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.