Ngụy Đàm nhìn Ngô Côn một chút, trầm giọng nói: “Chuẩn bị chiến đấu!”
Sĩ tốt đều trở về vị trí, Trình Mậu đi tới nói: “Cờ hiệu trên thuyền của chúng ta đều là Giang Đông, có lẽ bọn họ sẽ không tra được lai lịch.”
Ngụy Đàm trầm ngâm nói: “Tùy cơ ứng biến, nghênh đón.”
Trình Mậu đáp ứng.
Ngụy Đàm nhìn về phía ta: “Phu nhân và Tứ đệ vào trong khoang thuyền.”
Ta mặc dù không yên lòng, nhưng biết rõ mình ở đây chỉ gây cản trở, đành phải gật đầu.
Sĩ tốt mở cửa khoang ra, Vi Giao đỡ Hoàng thúc xuống trước, Ngụy An theo sát ta, rồi đến A Nguyên, Ngụy Đàm đỡ ta xuống, lúc sắp sửa xuống dưới, ta ngẩng đầu nhìn chàng: “Phu quân coi chừng.”
Ngụy Đàm cúi đầu, khóe miệng cong lên: “Yên tâm.”
Cửa khoang đóng lại, ta đứng một hồi mới quay đầu. Trong khoang thuyền đốt đèn, A Nguyên và Ngụy An đều nhìn ta.
“Huynh trưởng không sợ gì cả.” Ngụy An cảm thấy hẳn là nên an ủi ta, nói tiếp: “Trưởng tẩu chớ lo.”
Ta gật đầu, vẫn đầy bụng tâm sự.
Trong khoang thuyền có chút bức bí, mọi người không nói lời nào, trên boong thuyền thỉnh thoảng có người chạy qua, trừ tiếng chân chạy còn có tiếng mái chèo khuấy nước oàn oạp.
“Phu nhân ngồi xuống đi.” A Nguyên khuyên nhủ.
Ta lắc đầu, đang muốn mở miệng, cửa khoang bỗng nhiên mở ra.
Công Dương Quế đứng ở phía trên, nhìn ta, lát sau cảm thản một tiếng: “Ta biết ngay muội ở dưới.”
“Mau đóng cửa khoảng lại!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322954/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.