Ngô Côn không nhúc nhích, ta lập tức học bộ dáng Ngụy Đàm, đạp hắn nằm sấp, bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, đầu gối giữ chặt, để hắn không tài nào nhúc nhích được.
“Chủ công.” Tùy tùng phía ngoài hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Tiếng nói vừa vang lên, con ngươi Ngô Côn nhìn sang ta.
“Trả lời.” Ta nói thầm.
“Không sao, đi thôi.” Ngô Côn vội nói.
Vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập chạy tới, có người nói: “Chủ công! trong thành bốc cháy!”
Ngô Côn biến sắc, ta dí mạnh dao vào cổ hắn.
“Biết rồi, cứ đi đi.” Ngô Côn đáp.
Phía ngoài không có thanh âm quấy rầy nữa, xe ngựa bắt đầu chạy.
Ta không dám nới lỏng tay, tim đập thình thịch.
“Ngươi rất sợ, phải không?” Hắn mềm mỏng, “Ngươi buông ra, ta sẽ thả ngươi đi.”
“Chuyện này không cần tướng quân quan tâm.” Ta bất vi sở động.
Nương theo ánh đuốc ngoài cửa xe, thỉnh thoảng có quân sĩ vội vàng chạy, ta cảm nhận được phẫn uất của Ngô Côn.
Cuối cùng cũng tới viện tử, tay và thân thể ta đã mỏi nhừ. Xe dừng lại, tùy tùng phía ngoài nói, “Chủ công, đến rồi.”
“Bảo người bên trong ra ngoài.” Ta thấp giọng nói.
“Bảo người bên trong ra ngoài.” Ngô Côn nói.
Người ở phía ngoài dường như có chút nghi ngờ: “Chủ công, có phải…”
“Thả ra.” Ngô Côn lặp lại.
Người ở phía ngoài đáp một tiếng, không lâu sau, truyền đến tiếng mở cửa. Ta liếc ra phía ngoài cửa sổ xe, đám người Công Dương Quế đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322952/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.