Ta hoài nghi Ngụy Đàm không phải người hiểu được cái gì gọi là hạ mình. Từ sau khi trở về từ chỗ Ngụy Giác, chàng một mình trầm tư hồi lâu. Căn cứ kinh nghiệm hồi trước ta bị phụ thân khiển trách, ta cho là Ngụy Đàm đến tuổi này sẽ không khó chịu đến rơi nước mắt, nhưng đương nhiên tâm tình hai ba ngày tới sẽ không tốt. Một đêm tỉnh lại, cạnh ta trống trải, không thấy bóng dáng Ngụy Đàm.
Vương Huy nói, Ngụy Đàm lệnh quân sĩ gia cố hậu quân, còn dựng lầu quan sát tứ phía. Ta hết sức kinh ngạc, đi theo Vương Huy thăm thú. Trời nắng chang chang, đầu ta mang mũ mà còn cảm thấy nắng như lửa thiêu. Xung quanh doanh trại bụi bay mịt mù, hơn ngàn quân sĩ đang bận rộn, người thì vận chuyển gỗ thô, có người xẻ gỗ. Ngụy Đàm mặc áo ngắn vải thô, nón lá cũng không thèm đội, đứng trên sườn đất chỉ huy đám quân sĩ lắp ghép lầu gác.
Ta nhìn chàng đi tới đi lui, bỗng nhiên thấy an lòng.
“Thiếu phu nhân.” Lúc này, Vương Huy tới đây bẩm báo: “Vương Trưởng sử cầu kiến.”
Vương Cư? Ta gật đầu, nói: “Ta đi báo cho phu quân, mời Vương Trưởng sử vào trong trướng chờ một chút.”
“Người Vương Trưởng sử cầu kiến là thiếu phu nhân.” Vương Huy nói.
Ta kinh ngạc.
Vương Cư nhậm chức Trưởng sử dưới trướng Ngụy Giác, rất được Ngụy Giác coi trọng. Ngụy từ nói mưu sĩ chia làm ba phe, ông thuộc nhóm ‘gặp chuyện câm miệng’. Nhưng ta biết ông và Ngụy Đàm quan hệ không tệ, trong chuyện kế thừa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322926/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.