Bệnh’ của Ngụy Đàm, ngày hôm sau quả nhiên có ‘khởi sắc’.
Chàng có thể ‘miễn cưỡng’ từ trên giường ngồi dậy, còn chịu ăn chút đồ trước mặt người Ngụy Giác phái tới thăm, hỏi chút chuyện trong quân.
Người tới lộ vẻ vui mừng, nói với ta: “Phu nhân tới, quả nhiên hữu ích.”
Ta khiêm tốn than thở, tình thâm ý trọng nắm tay Ngụy Đàm, dùng móng tay bấm lòng bàn tay chàng: “Ước nguyện của thiếp là phu quân sớm ngày bình phục.”
Người tới nức nở không dứt, lại khích lệ một phen, hành lễ thối lui.
Đợi Vương Huy báo người đã đi xa, Ngụy Đàm hẩy tay, nhìn về vết móng tay ấn hồng hồng, như cười như không: “Phu nhân muốn tối nay vi phu báo thù sao?”
Ta mỉm cười: “Tối nay thiếp nấu canh cần tây cho phu quân nhé!”
Ngụy Đàm nheo mắt, đưa tay tới bắt ta. Ta thuàn thục tránh ra, đi ra ngoài gọi A Nguyên bưng nước, lau mặt cho Ngụy Đàm.
Lát sau, lang trung hôm qua ta nhìn thấy đi vào ‘bắt mạch’. Hắn tên Vi Giao, vóc dáng không cao, hai hàng lông mày vừa cong vừa thô, nghe Ngụy Đàm muốn ‘khỏe lại’, Vi Giao thở phào một hơi.
“Đại công tử, ngày mai cưỡi ngựa ra cổng chạy một vòng đi, như vậy Thừa tướng càng yên tâm.” Hắn xoa xoa tay, hai mắt sáng lên.
Ngụy Đàm liếc hắn một cái: “Ngươi đã gặp ai bệnh nặng có thể khỏe nhanh như vậy chưa?”
“Mỗ gặp rồi.” Vi Giao lập tức nói: “Tiên sư (1) Diêu Biển Thước của mỗ ha ha, đã từng dùng thuốc, châm kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322924/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.