Thương thế ở chân ta thực sự rất phiền toái, ngồi trên xe không thể hoạt động, hai chân tê dại mất tri giác. Hết lần này tới lần khác xe ngựa xóc nảy, đệm ngồi quá mỏng, ta ê hết mông.
Đi tới buổi trưa, đội ngũ dừng lại, tùy tùng đi tới nói Ngụy Đàm bảo nghỉ ngơi dùng bữa.
Ta bị hành hạ, cả người không thoải mái, cộng thêm tâm tư sa sút, thật sự không đói bụng. A Nguyên nói đỡ ta đi dùng bữa, ta hăng hái lắc đầu, A Nguyên không nói được ta, đành tự mình xuống xe.
Không ngờ, một lát sau, Ngụy Đàm đi tới.
“Không thoải mái?” Chàng hỏi.
Ta lắc đầu.
“Vậy sao không đi dùng bữa?”
“Sáng ăn nhiều.” Ta nói cho có lệ.
Ngụy Đàm liếc ta một cái, xoay người bước đi. Không tới một hồi, chàng trở lại, trong tay cầm hai cái bánh nếp và một túi nước nhỏ.
“Ta không đói bụng.” Ta nói.
“Ăn đi.” Chàng đưa bánh nếp cho ta, sắc mặt không cho kháng cự, “Hôm nay đường còn dài.”
Ta ảo não, nhưng biết đây là hảo ý của chàng, đành im lặng nhận bánh.
Bánh nếp mới làm buổi sáng, còn rất mềm. Ta bẻ một miếng thả vào miệng, nhai nhai, không có tý mùi vị gì. Ăn vài miếng, cổ họng ta phát khô, nuốt xuống có chút khó khăn.
Ngụy Đàm đưa túi nước cho ta.
Ta nhận lấy túi nước, uống hai hớp.
“Chân nàng có thương tích, ngồi trên xe có đau không?” Ngụy Đàm hỏi.
“Vẫn rất đau.” Ta nói.
Sắc mặt Ngụy Đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/2322828/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.