Sau khi đưa ta hồi phủ, Ngụy Đàm trở lại doanh trung.
Ta tập mãi thành quen, đứng trước cửa, thần sắc tỏ vẻ một phen quan tâm. Đợi đến khi về phòng, ta nhanh chóng viết một phong thư, nói cho Lý Thượng chuyện Ngụy Giác sắp chinh phạt Đàm Hi. Sau khi giao thư cho A Nguyên xong, ta nghĩ, lấy từ trong hộp nữ trang ra một chiếc vòng ngọc bích.
“Mấy ngày tới nếu có thể gặp được huynh trưởng ngươi, đưa vật này cho hắn, cuối tháng sinh nhật Nhược Thiền, để huynh trưởng ngươi thay ta đi Ngưng Hương quán.”
A Nguyên nghe vậy giật mình.
“Phu nhân muốn tặng vật này cho Trần nữ quân?” Nàng cau mày, “Phu nhân, hiện tại Trần nữ quân…”
“Nàng chính là Trần nữ quân.” Ta ngắt lời, “Bảo huynh trưởng ngươi cẩn thận chút.”
A Nguyên ứng một tiếng, cầm lấy vòng ngọc.
“Phu nhân,” một lúc sau, nàng nhỏ giọng nói, “Người muốn kiếm rất nhiều tiền sao?”
“Hả?” Ta nhìn nàng một cái, cười cười, “Dĩ nhiên muốn kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền.”
“Tiền nhiều hơn nữa thì thế nào?” A Nguyên xem thường bĩu môi, “Coi như có thể biến thành cự phú như Lô công, nhưng trước mặt thừa tướng và Đại công tử không phải vẫn khúm núm sao?”
“Vậy cũng tốt hơn lưu dân trên đường.” Ta nói.
“Lưu dân?” A Nguyên cảm thấy buồn cười, “Phu nhân là nhi phụ Thừa tướng, sao có thể so với lưu dân.”
“Sao không thể so với lưu dân?” Ta dùng ngón tay điểm một cái lên gáy nàng, thản nhiên nói, “Chớ quên, trước lúc thiên tử tới Ung Châu đã từng lang bạt kỳ hồ (1),ba bữa cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/122695/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.