Gió đêm mang theo hơi thở khói bếp. Ánh tà dương sáng mờ, ảm đạm mà mĩ lệ, ta cảm giác mỹ nhân lộng lẫy trước mắt này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Ta và ngươi chưa già đến lẩm cẩm, thế nào lại không nhận biết.” Thật lâu, nàng nhẹ giọng nói.
Hai người chúng ta đã từng cười giỡn, nói với nhau như vậy. Có một ngày, ta và nàng theo trưởng bối hai nhà đến am Phù Dung dâng hương, thấy một lão nhân đầu tóc bạc trắng cũng tới thắp hương. Ta nhìn chằm chằm một lúc, hỏi Nhược Thiền, tương lai chúng ta về già chắc sẽ biến thành như vậy. Nhược Thiền cười, nhéo mặt ta nói, nếu ngươi dám biến thành như vậy, ta sẽ không nhận ngươi…
Nhược Thiền không trả lời, nghiêm trang không gợn sóng.
“Nhược Thiền,” ta lên tiếng, “Ngươi vẫn khỏe chứ?”
Nhược Thiền mỉm cười: “Có khỏe hay không thì thế nào, nghe nói ngươi thành nhi phụ Ngụy Thừa Tướng, phải không?”
Ta gật đầu.
“Tốt hơn ta.” Nàng than nhẹ, dứt lời, nhìn sắc trời, “Ta phải trở về.”
“Về nơi nào?” Ta kinh ngạc hỏi.
Nhược Thiền cười nhạt: “Tân khách trong yến tiệc còn chưa tan, A Dung, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, phải không?”
Ta do dự.
“Nhược Thiền, ngươi… Ừ, các nàng nói Ngưng Hương quán là của ngươi?” Ta nhỏ giọng hỏi.
Nàng cười mang theo một tia chế nhạo.
“Là Ngọc Oánh nói cho ngươi?” Giọng nàng mềm mại, “A Dung, ngươi thấy thương hại ta?”
“Không phải vậy,” ta vội vàng nói, “Nhược Thiền, ngươi có chuyện gì khó xử? Ta…”
“Khó xử?” Nụ cười Nhược Thiền càng sâu, “Có, mỹ nhân tuyệt sắc trong quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-thu-nien/122694/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.