Ngụy Giác trở về, thiên tử tự mình xuất thành nghênh đón. Trời xanh, mặt trời chiếu rọi, ta đứng cạnh Quách phu nhân, nhìn thiên quân vạn mã mang theo bụi mù cuồn cuộn mà đến. “Tới rồi!” Ngụy Tập đứng sau bỗng nhiên nói. “Hư!” Ngụy An hiếm khi nói chuyện, nghiêm túc trừng nàng. Bụi càng ngày càng tới gần, dưới ánh mặt trời, ta thấy vô số binh khí phát ánh hào quang, nhưng bắt mắt nhất trong đám bụi, chính là cờ đen. Chừng trăm lá cờ, do mấy hàng nhân mã dày đặc cầm, cơ bay phấp phới, như nước lũ chạy tới, hạ thấp cờ thiên tử màu đỏ. Ta nghe chung quanh truyền đến một trận khen ngợi. Ta nhìn về phía thiên tử, chàng ngồi trên ngự giá (1),mắt nhìn phía trước, trên mặt vô cảm. (1) Ngự giá: Xe của vua. Lúc này, tay áo của ta bị kéo nhẹ. “Trưởng tẩu,” Ngụy Tập nháy mắt ra hiệu, “Tẩu nhìn huynh trưởng kìa.” Đang nhắc nhở ta, thiếu chút nữa ta quên, sở dĩ ta đứng ở chỗ này, bởi vì ta là phu nhân Ngụy Đàm. Trong lòng ta ngượng ngùng, nghiêm nghị nhìn lại, chỉ thấy cờ xí tụ thành dòng lũ, mười mấy kỵ binh vây quanh hai cỗ xe, cỗ xe phía sau chở trống và chiêng, chiếc xe trước có một bóng người, ngồi ngay ngắn, không nghĩ cũng biết đó là Ngụy Giác. Cạnh xe Ngụy Giác, có hai kỵ binh đi ngang nhau. Ánh mắt ta rơi vào người cưỡi ngựa bên phải, khôi giáp sáng loáng, càng nổi bật lên thân ảnh lạnh lùng sắc bén. Rất kỳ quái, ta chưa thấy rõ mặt chàng, nhưng đã cảm giác được, đó chính là Ngụy Đàm. Một bên khác của Ngụy Giác, có một tướng cũng mặc khôi giáp, khí thế có vẻ điềm đạm. Nếu ta không đoán sai, hắn chính là Ngụy Chiêu, Nhị nhi tử Ngụy Giác. Ta nhìn bọn họ đến gần, dung mạo Ngụy Đàm trở nên rõ ràng. Ta không kích động, không sợ hãi, không biết hình dung tâm tình lúc này thế nào. Chàng là phu quân của ta, nhưng nếu không nhìn thấy, ta cơ hồ không nhớ nổi hình dạng chàng đến tột cùng thế nào. Hoàng môn thị lang tay cầm chiếu thư thiên tử, đứng ở phía trước. Xe ngựa Ngụy Giác đi vào, cách hơn mười trượng thì dừng lại, ông một thân quân phục, nhảy từ xe ngựa xuống. Ngụy Đàm và những người khác rối rít xuống ngựa, đi theo Ngụy Giác, quỳ gối lạy thiên tử, nhất thời, áo giáp va chạm vang một vùng. Hoàn môn thị lang mở chiếu thư ra, cao giọng đọc, văn từ trúc trắc, tất cả đều tán dương công lao Ngụy Giác, viết được tràn đầy một tờ. “Ta ơn long ân bệ hạ!” Ngụy Giác thanh âm vang vọng, thái độ tận trung. Thiên tử cao cao nhìn ông, chốc lát, vung tay lên. Hoàn môn thị lang cao giọng, tuyên bố khởi giá. Người đánh xe hú dài, long xa chạy phía trước. Ngụy Giác dẫn quân phía sau, cuồn cuộn đi vào trong thành. Người nhà Ngụy thị và đủ loại quý nhân đứng tại chỗ, ta thấy Ngụy Đàm cưỡi ngựa đi qua trước mặt, mắt nhìn thẳng. Đại quân chiến thắng trở về là việc trọng đại, vô luận ở đâu cũng sẽ được hoan nghênh. Xu hướng ở Ung Đô, quý nhân nhìn mặt mũi, bình dân nhìn gia thế, tiểu thương chào hỏi làm ăn, mà tên khất cái và người nghèo thì bận rộn xin tiền. Những việc huyên náo kia, Ngụy phủ đương nhiên không phải đi, ta theo Quách phu nhân và một đám tộc nhân trở về Ngụy phủ. “Phụ thân và huynh trưởng thật là…!” Ngụy Tập vừa hồi phủ, đã bắt đầu bất mãn oán trách, “Ta đứng lâu như vậy mà bọn họ không thèm nhìn một cái!” “Tỷ làm quá rồi.” Ngụy An nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]