Phùng Nghiên phải nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian, vậy mà chỉ mới đến ngày thứ ba là cô đã bứt rứt không chịu nổi. Thân thể này đã quá lâu không vận động, thế nên chỉ mỗi việc xuống giường đi vệ sinh thôi cũng đủ làm cô mệt đến độ thở dốc.
Cô biết mình cần phải nhanh chóng thích nghi, kể cả thân xác lẫn thân phận của Bạch Thụy Hoan.
Nhìn "chính mình" ở trong gương, khuôn mặt tái nhợt cùng với đôi mắt phượng chứa đủ loại tâm tình phức tạp kia khiến Phùng Nghiên không khỏi có chút tự đắc.
Thật sự là quá đẹp!
Trong tiểu thuyết, tác giả từng dùng không ít câu chữ để tâng bốc nhan sắc của nữ phụ phản diện, Phùng Nghiên vốn tin tưởng dung mạo của Bạch Thụy Hoan sẽ không làm cô thất vọng, nào ngờ nó còn vượt xa hơn cả mong đợi của cô.
Chỉ đáng tiếc, bề ngoài với nội tâm cô ta thực sự không có cái khỉ gì liên quan hết!
Trừ ngày đầu tiên Bạch Thụy Hoan tỉnh dậy, Ám Dạ Minh không thèm vác mặt tới bệnh viện thêm lần nào nữa. Hằng ngày, ngoài dì Châu luôn tới lui để chăm sóc cho cô, thì phần lớn thời gian Phùng Nghiên đều tự kỉ một mình, trong đầu không ngừng tính toán sau này phải làm thế nào để thoát khỏi số phận trở thành "vật hi sinh" trong cuộc tình tréo ngoe giữa hai người nam nữ chính.
Đến ngày thứ năm, dì Châu đưa cho cô một chiếc điện thoại di động, bảo ông Bạch muốn gặp cô.
Phùng Nghiên tiếp điện thoại, giả vờ bình tĩnh: "Ba à."
"Con gái..." Giọng nói trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-khi-nam-chinh-con-thuc/221918/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.