Kể từ khi Phùng Nghiên xuyên sách đến nay, có rất nhiều việc ngoài dự kiến xảy ra. Cô luôn tự cho rằng mình là người có khả năng thích nghi rất tốt trong mọi hoàn cảnh. Thời gian vừa qua, chủ trương của bản thân cô chính là để mọi việc diễn ra tự nhiên, làm theo câu nói của cổ nhân: "binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn", chỉ cần phiền phức không tự tìm đến cửa thì lí do có thể khiến Phùng Nghiên phải lo nghĩ thật sự rất ít.
Thế nhưng, trước một ngày Ám Dạ Minh chuẩn bị đi công tác, Phùng Nghiên gần như quên mất luôn cái thứ chủ trương này...
Quanh đi quẩn lại cũng đã được hai hôm kể từ lần gặp mặt ở hội quán.
Phùng Nghiên chống cằm ngồi trong quán cà phê, nhìn ra bên ngoài khung cửa kính, bỗng cảm thấy đầu óc mình gần đây có chút mơ hồ.
Rốt cuộc là đã làm sai ở đâu??
Nam chính đã định sẵn thuộc về nữ chính, nếu cái quy tắc bất di bất dịch này lại đột nhiên thay đổi, có phải tình tiết về sau sẽ càng khó khống chế hơn cả lúc đầu không?
Phùng Nghiên thật sự không dám tin Ám Dạ Minh lại có ý với Bạch Thụy Hoan, thế nên cô vô cùng nghi ngờ rằng mình đang bị nam chính cố tình đùa giỡn.
Nhưng tại sao hắn ta phải làm như vậy?
Càng nghĩ lại càng cảm thấy vô lí, càng muốn có được đáp án thì tư duy lại càng đi vào ngõ cụt. Phùng Nghiên phiền não cắn ống hút, mặc cho ly sinh tố dâu từ đầu đến cuối vẫn chưa vơi được miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-khi-nam-chinh-con-thuc/1109412/chuong-29.html