Bạn hỏi cảm thụ của Phùng Nghiên sau khi nghe được tin tức trên là thế nào ư? Thì cũng chẳng khác mấy so với việc đang đi đường lại đột nhiên bị một chậu cây rơi xuống, đập trúng vào đầu!
Tầm này thì đúng là nguy to rồi...
Cấp dưới mà Ám Dạ Minh nói có khả năng là người thân cận với Bạch Tề, nếu không thì hắn nhất định sẽ chẳng buồn đề cập đến.
Có hai giả thuyết được đặt ra.
Thứ nhất, cấp dưới tự ý làm xằng làm bậy, ỷ vào sự tin tưởng của cha cô mà dễ dàng qua mặt hết lần này đến lần khác, có lẽ tên đó rất biết diễn, thủ đoạn tinh vi khó có thể lường trước được.
Thứ hai, khả năng kẻ nọ nghe theo lệnh cấp trên mà làm, từ đầu đến cuối luôn trung thành tuyệt đối với cha cô, vậy thì mũi dùi nhất định sẽ chĩa về hướng Bạch Tề, bởi ông có thể là người đứng đằng sau thao túng tất cả.
Cô đương nhiên hy vọng giả thuyết thứ nhất là đúng, thế nhưng trước mắt lại chẳng có gì để chứng minh Bạch Tề là hoàn toàn vô tội...
Giả như... Giả như Bạch Tề thật sự là người đứng đằng sau mọi chuyện, vậy đây có phải một trong số nguyên nhân để Ám Dạ Minh có thể dễ dàng lật đổ ông ấy như trong tiểu thuyết không?
Không! Phùng Nghiên lập tức phủ nhận, cô không thể tưởng tượng được người như Bạch Tề lại có thể vì tiền mà bất chấp làm việc xấu, quãng thời gian tiếp xúc vừa qua đủ để cô có lòng tin với ông... Ngặt nỗi trong tiểu thuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-ngu-khi-nam-chinh-con-thuc/1109411/chuong-28.html