Cô cất chìa khóa vào trong người, Vương Đình vẫn không buông tha:
- Chuyện cô nói, hãy nói rõ hơn cho tôi được không?
- Xin lỗi, nếu anh biết sẽ không có lợi cho anh.
- Cô cũng không được yên khi biết bí mật này.
Vương Đình một lần nữa nhìn lòng bàn tay, cô khẽ thở dài quay người đi.
Trong một căn phòng gỗ với kiến trúc cổ xưa, hoa văn được khảm trên gỗ rất tinh xảo, mùi trầm hương trong phòng thật dễ chịu.
Tuấn Hùng buông bút xuống, cầm tờ giấy lên thổi qua cho khô mực sau đó đứng dậy đi đến bên bàn ngồi xuống đối diện cô và Vương Đình, ông rót trà ra tách đẩy về phía cô.
- Mọi khi con luôn rót trà cho cha, chưa bao giờ cha rót cho con.
- Cha...
Cô bật khóc ngon lành, cha vẫn nhận ra cô, chỉ có cha mới nhận ra cô, cô ôm lấy cha khóc mùi hương trên cơ thể cha thật quen thuộc, ông vuốt nhẹ mái tóc của cô sau đó đẩy nhẹ vai cô lau nước mắt.
- Huyền Chi, nín đi con.
- Cha, con muốn trở về nhà, con muốn chính là con...
- Huyền Chi, đây là số mệnh, số mệnh đã an bài con chỉ làm con của cha mẹ đến đây thôi.
- Không, không phải...
- Con gái nghe cha nói, thực ra thì cha cũng như con trá thi hoàn hồn.
Cô giật mình, vội lau nước mắt nhìn cha không thể tin, ông mỉm cười:
- Đó là thực, nhưng có điều cha cưới mẹ trước khi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-toi-se-buong-em/2077969/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.