Đến biệt thự, Cố Dương bước từ trên xe xuống, ủ rũ cúi đầu, dáng dấp như đưa đám, lại như một nhóc Husky gây hoạ ở bên ngoài, bị chủ nhân dạy dỗ một trận.
Cố Dương đau cả đầu, rõ ràng thế nào cũng không muốn vào biệt thự.
Lục Ngôn dừng lại, bình tĩnh quay đầu nhìn cậu, thấy Cố Dương cúi người, hai mắt trợn lên tròn xoe, lần này còn dám cố ý chậm rì rì, đáng lẽ ra nên nhanh chóng chạy đến, như con sóc bay nhỏ nhào về hướng chủ nhân, đưa móng vuốt ôm lấy ngón tay chủ nhân rồi làm nũng.
Ôn thúc thấy Cố Dương có hơi khác thường ngày, tóc tai ngổn ngang, trên quần áo cũng dính bụi, thoạt nhìn bẩn bẩn, nhất thời lo lắng hỏi: "Dương Dương làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Dương cố gắng muốn che giấu không để ông biết, nhưng Lục Ngôn trước một bước dứt khoát bán đứng cậu, lạnh lùng nói: "Đánh nhau bị thương."
Ôn thúc nghe ra cảm xúc Lục Ngôn không tốt lắm, vội vàng xoay người nói: "A... Tôi đây đi lấy tủ thuốc."
Lục Ngôn nhấn điều khiển trên tay vịn, đi đến bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách, thấy Cố Dương còn ngây ngốc đứng tại chỗ, có chút bất đắc dĩ, "Còn không qua đây? Đứng ở đó làm cái gì."
Cố Dương lúc này mới đi tới, xem thái độ Lục Ngôn vẫn lạnh nhạt như cũ, cậu có hơi tủi thân, "Sao anh lại nói thẳng ra như vậy."
Lục Ngôn ngước mắt, "Em cũng biết chuyện đánh nhau thế này thật không tiện nói ra? Vậy sao còn làm?"
Cố Dương bĩu môi. Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-ly-hon/154630/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.