Lưu Diễm Tú "Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao? Anh lấy đâu ra tự tin đó? Anh là một con người vô..."
Tạ Gia Phúc "Tôi biết em luôn oán trách tôi. Nhưng chắc chắn tôi sẽ bảo vệ em."
Lưu Diễm Tú "Anh đừng mở miệng ra là chắc chắn này chắc chắn nọ. Nếu anh đáng tin như vậy thì đã không xãy ra sự việc hôm nay."
Tạ Gia Phúc "Vì ba em giết mẹ tôi"
"Cái gì chứ?"
Lưu Diễm Tú kinh ngạc, cô không tin vào điều mình vừa nghe.
Cô biết quá khứ cha mình rất tàn khốc, có một khoảng thời gian chỉ toàn thấy chết chốc, máu tanh, chạy trốn. Nhưng không nghĩ lại có chuyện động trời như vậy.
Không phải Tạ Long vừa gọi ba cô là 'bằng hữu' sao? Chắc chắn chuyện này không đơn giản.
Mẹ cô từng kể về lúc trước của hai người, đúng là rất khó khăn, ba cô vì bảo vệ mẹ nên rất nhiều lần gặp nguy hiểm. Nhưng nguy hiểm từ đâu thì mẹ cô lại không đề cập đến.
Vậy có phải những nguy hiểm đó đều xuất phát từ người đàn ông đó không?
Vậy mẹ Tạ Gia Phúc chết có phải là chuyện kết thúc của sóng gió lúc đó?
Không. Là sự mở đầu của đợt bão giông mới. Và giờ nó đã ập xuống rồi đây!
"Ba tôi muốn nợ máu trả bằng máu. Nhưng điều đó sẽ không đến với em. Có lẽ em sẽ..."
"Im miệng. Anh im miệng cho tôi. Anh nghĩ tôi sẽ trơ mắt nhìn ba mẹ tôi phải chết sao?"
"Điều này... điều này đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958281/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.