Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 107
Chương sau
Vừa mới yêu nhau, không nên để cha biết. Tú đành lại tìm kiếm một cái lí do gì logic hơn một chút. Giấu đi cái bối rối, Tú cười nói thật tự nhiên "Ba nhớ Giang Thanh chứ?" Ông Lưu không thay đổi một cử chỉ sắc thái nào. Tú liền quay sang mẹ, cố gắng tìm chỗ dựa. "Mẹ nhớ nó chứ?" Bà Lưu gật đầu, cười. Tú lại tiếp lời. "Đó. Chính nó. Hôm qua là sinh nhật nó, lớp con tổ chức chơi ở tận bãi biển. Đường xá xa xôi, phương tiện lại không đủ nên ở lại một đêm. Sáng nay thì người nào gọi xe người đấy đến chở. Con sợ phiền ba nên không gọi, thế là cái cậu ấy bảo chở con về. Vậy thôi."Tú gắp thức ăn thật tự nhiên, tuyệt đối không để lộ sơ hở. Ông Lưu im lặng, tiếp tục ăn. Tú cứ tưởng vượt qua hoạn nạn, không ngờ. "Cậu ấy là ai?" Bà Lưu lại tò mò về Phúc. "Con đã bảo rồi, cậu ấy là bạn cùng lớp!" "Không phải. Ý mẹ là tên cậu ấy ấy?" Bà Lưu không kìm được nỗi tò mò khi nhắc về người đó. Tú cũng đành nói rõ ràng. "À cậu ấy là Tạ Gia Phúc." Ông Lưu chợt dừng đũa. Cả hai mẹ con nhìn thấy, đều ngạc nhiên. Riêng Tú thêm chút lo sợ. Không phải lại có chuyện gì đó chứ? Bỗng dưng thức ăn vẫn chưa ăn hết, ông Lưu lại rời bàn trở về phòng làm việc. Hai mẹ con ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai biết chuyện gì xảy ra. Tính ông Lưu vẫn luôn kì quái như vậy, đành chịu. Hai người lại bắt đầu ăn tiếp. Nghĩ đi nghĩ lại, đây chắc chắn không phải một sự trùng hợp, mà là sự thật. Nếu thật sự là như vậy thì đây là một kế hoạch được dàn dựng lên. Ông Lưu hắc một hơi, ngã người vào ghế, nhắm mắt lại. Chợt mở he hé mắt trông rất phiền muộn mệt mõi. Thời gian tới có phải sẽ nhiều chuyện xảy ra không? Ông Lưu hôm nay có một cuộc hẹn cùng đối tác. Một người rất có tiếng, chủ một tập đoàn tiếng danh lừng lẫy. Một người đàn ông cao lớn, mặt trông rất nghiêm, cùng hai trợ lý tiến vào phòng họp tại công ty Lưu gia. Ông Lưu kính cẩn đứng dậy nghênh tiếp. "Chào ông. Lâu lắm không gặp!" Người đàn ông đó nở một nụ cười mỉm, gật đầu đáp. "Lâu rồi không gặp." Ông Lưu vui vẻ, đưa tay chỉ người đó ngồi xuống ghế. Người đàn ông đó ngồi xuống trịnh trọng. "Hôm nay được hẹn gặp mặt, chắc chắn bạn cũ có chuyện muốn bàn bạc!" Ông Lưu gật đầu. "Đúng là như vậy! Đến tận bây giờ, cũng chỉ có anh Dương đây là giúp được tôi. Lão Tạ xuất hiện rồi!" Từ ánh mắt đến từng cử chỉ nhỏ trên khuôn mặt cũng như trên cơ thể nhìn thoáng thì không tài nào phát hiện ra, nhưng chỉ người nhanh mắt như ông Lưu mới phát hiện ra - đối phương đang rất ngạc nhiên. Tú đi học rất bình thường, chỉ là sau vài ngày hai người lại không nói chuyện gì với nhau. Cái đó làm Tú hằng đêm trằn trọc đến không ngủ được. Không biết có phải hôm đó chỉ là một câu đùa giỡn thoáng qua hay không mà Phúc lại đột nhiên không nói một lời với Tú. Lúc ở lớp thì nằm dài lên bàn ngủ, đến khi ra chơi thì biến đâu mất? Tại sao lại thế? Lấy hết can đảm bình sinh, Tú quyết tâm hôm nay phải nói chuyện rõ ràng. Từ lúc trong lớp Tú đã không rời mắt khỏi Phúc dù chỉ không phẩy không không không không không một giây chớp mắt. Vừa chuông reo ra chơi, Tú đã liền bật dậy, đứng ngay cạnh bàn Phúc, chỉ chờ y bật dậy thì túm lại. Nói là ngủ chứ thật ra cũng chỉ chợp mắt nằm nghỉ hiu hiu thôi, nghe tiếng chuông, Phúc liền bật dậy. Chỉ chờ có lúc này, Tú liền nắm lấy tay Phúc. "Chúng ta cần nói chuyện!" Phúc mới ngóc đầu lên, mơ mơ màng màng bị nắm tay, hơi khó chịu dật tay ra, lại bị nắm lại. Tú nhất quyết lần này phải nói cho rỏ ràng. END CHAP
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 107
Chương sau