Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 107
Chương sau
Chiếc xe đó dần có động tĩnh. Trong chiếc xe, một người trẻ khoảng hai mươi tám đến ba mươi tuổi nhanh nhảu bước ra, chạy vòng sang mở cửa phía bên kia. Tiếp đến là một người trung niên bước ra, mặt trông rất nghiêm. Phúc quan sát được như thế, nhìn sang Tú, gương mặt hiện vẻ thất thần liền đoán ra: có lẻ người vừa bước xuống là ba của Tú! Tú giữ nguyên biểu hiện một lúc, quay sang Phúc mỉm cười. - Vào thôi! Phúc mở cửa xe cùng một lúc với Tú. Có một chút tiếng động nhưng cũng gây sự chú ý đến ông Lưu đang đi vào nhà, ông quay lại nhìn. Phúc cùng Tú đứng trò chuyện vui vẻ một lát, rồi Phúc lái xe đi. Tú quay người lại thì thấy ông Lưu đang đứng đó, hơi lo lắng, cúi mặt xuống. Ông Lưu không nói gì, đi vào nhà. Đang lo việc làm ăn, chợt nghĩ đến Tú và người thanh niên hồi chiều đứng trước nhà. Trông rất vui vẻ, tình tứ, có lẽ là bạn trai của Tú. Quan trọng không phải ở đó, mà là... Người thanh niên đó trông rất quen! Nếu nhìn qua loa, chắc chắn sẽ chẳng phát hiện gì, nhưng nhìn một lúc thì... Ánh mắt, gương mặt đó thật sự rất giống với một cố nhân. Ông Lưu ngồi đăm chiêu suy nghĩ, bà Lưu ở bên ngoài gõ cửa mãi vẫn không hay. - Ba nó à! Ba nó! Không có động tĩnh gì, bà Lưu bèn mở cửa phòng đi vào. Bà tiến đến rất gần ông Lưu, nhưng ông vẫn không có động tĩnh gì, cứ đăm chiêu suy tư rất lâu. - Ba nó à! Ông không bị làm sao chứ? Bà Lưu vỗ vai ông, ông chợt nhìn bà. Vẻ mặt bà có vẻ lo lắng, ông thở ra một hơi. - Không có gì. Bà Lưu mỉm cười. - Vậy xuống dùng cơm đi. Tú nó tắm xong rồi. Ông Lưu gật đầu. - Được! Hai người đi xuống phòng ăn, thức ăn đều bày ra sẵn. Tú cũng vừa xuống kịp, ngồi vào ghế, nhìn thức ăn bụng lại sôi sục lên. Vui vẻ cầm đũa lên, nhưng chưa thể gắp thức ăn vì ông Lưu vẫn chưa động đến đũa. Tú hơi nũng nịu nói. - Ba, sao chưa ăn đi? Bà Lưu trừng mắt Tú một cái, Tú liền rụt cổ không dám nói gì thêm. Ông Lưu động đũa lên, Tú liền vui vẻ gắp thức ăn. Bà Lưu cũng không nói gì. Không khí khi ăn thật ảm đạm, nhạt nhẽo. - Tú. Ông Lưu chợt lên tiếng, một điều mà rất ít khi ông thực hiện khi ăn. Trong các bửa ăn, chưa bao giờ tự ông lại bắt chuyện, đặc biệt với Tú. Tú hơi lo lắng, chần chừ một lúc, mới đáp. - Sao ạ? Ông Lưu dừng lại hoạt động ăn, nhìn Tú, hỏi. - Cậu ấy là ai? Tú nghĩ chắc là ông Lưu đã thấy Phúc, nhưng vẫn giả ngây hỏi lại. - Ai ạ? - Cái cậu vừa đưa con về? Tú cười khờ. - À, bạn cùng lớp với con thôi. Tú lại cặm cụi ăn, vừa lo lắng về những câu hỏi tiếp theo. Ông Lưu trước giờ sẽ không bao giờ bỏ dở một sự việc gì đó giữa chừng. Nên trả lời gì tiếp theo khi ba mình sẽ hỏi đây! Nếu nói ra Phúc là bạn trai mình thì sẽ có sóng gió gì ập tới đây chứ? - Chỉ là bạn cùng lớp? Vậy tại sao đêm hôm qua lại không về, sáng nay còn tình tứ như thế? Tú bị nắm thóp, đầu óc hơi rối, suy nghĩ một chút, liền cười. - Ấy, ba có nhìn nhầm không? Tình tứ gì chứ? Ông Lưu vẫn không nao núng một chút nào, ông biết chắc chắn đứa con non nớt của mình đang nói dối, vẫn bình tĩnh hỏi. - Thế nói ta nghe cậu ta là ai? Tú thật sự không biết phải giải đáp thế nào nữa, im bặt một lúc. - Con đã nói rồi. Là một người bạn cùng lớp. - Vậy sao hai đứa lại ở với nhau? Ông Lưu vẫn không từ bỏ, giọng lại càng ngày càng lạnh. END CHAP
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 107
Chương sau