Không có một từ nào để diễn tả. Không có một từ nào thể hiện được. Không có một từ nào biểu diễn được.
Giới trẻ bây giờ có cụm “Hạn hán lời”!
Phút chốc Tú đơ ra như người mất hồn, rồi lại như người giật mình tỉnh giấc sau cơ mê.
Không sao! Lưu tiểu thư đây chơi nổi riết quen. Nhìn cũng được, cứ nhìn đi, lác thì thôi.
Tú vẫn hiên ngang đi xuống căn tin. Người ta càng nhìn, mặt mình càng vênh. Vênh lên bộ mặt dày đạn bắn không thủng, có chết cũng phải hiên ngang. Ở đây chỉ nhìn thôi mà, không tổn hại đến cái đại lượng trên cơ thể Lưu tiểu thư, không có gì đáng lo ngại.
Uyển và Thanh đi kế bên, không nói một câu nào, cũng chẳng có câu nào để nói, lặng lẽ lẽo đẽo theo sau.
Gần đến giờ ăn trưa, toàn trường lại nhận được thông báo nhỏ. Chuông reo lên một cái là thấy học sinh ồ ạt chạy đi đâu đó. Bộ tam “phản ứng chậm” lại đi ngược hướng với xã hội, lếch xác xuống căntin. Di Uyển lại là người phát hiện ra có thông báo.
- Nữa này. “Sân trường khu B”
Tú ngạc nhiên, ngóc đầu sang nhìn. Nai nhỏ vẫn chưa hiểu vấn đề. Giang Thanh cũng chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, nói.
- Sân trường khu B có phải hướng đằng sau dãy của mình, tức là bên này không?
Giang Thanh quay nửa vòng rồi chỉ tay trái thẳng. Di Uyển cùng Tú quan sát, một đỗi, hai người mừng rỡ reo lên.
- Đúng rồi.
Giang Thanh liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nghi-em-se-thuoc-ve-nguoi-khac/2958207/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.