Trời còn chưa sáng hẳn, Doãn Ước ngồi trong xe không nói một lời.
Trịnh Đạc đã có chuẩn bị, đưa cô một chai nước:
– Uống chút đi, trong nước không có độc đâu.
Doãn Ước không nhận lấy, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt của Trịnh Đạc hiện lên trong kính chiếu hậu.
– Trịnh Đạc, anh muốn làm gì?
– Đây phải hỏi lão Kỷ nhà em chứ, anh chỉ là người hỗ trợ thôi.
– Kỷ Tùy Châu kêu anh làm vậy?- Doãn Ước ngạc nhiên.
– Em cho rằng thế nào?- Trịnh Đạc lại mỉm cười- Đúng vậy, anh cũng ước gì mình cướp được cô dâu. Nhưng vô ích thôi, em đã có giấy hôn thú với anh ta, còn có con với anh ta nữa, chuyện ván đã đóng thuyền, hiện tại có muốn cũng vô ích. Hôm nay em có thể đính hôn hay không, cũng không quan trọng, Kỷ Tùy Châu sẽ bù đắp lại cho em.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trịnh Đạc mím môi, Doãn Ước tức giận, cao giọng gọi anh một tiếng:
– Trịnh Đạc!
– Được rồi được rồi, anh sợ em rồi. Trung Quốc gửi tin đến, trong căn biệt thự nơi điện thoại của Hạ Tịch phát ra tín hiệu, tìm được hai mẫu máu. Một mẫu là của Hạ Tịch, mẫu còn lại là của Diệp Hải Thần. Họ hiện tại thế nào, chắc em phải rõ hơn anh.
Doãn Ước không khỏi quay đầu lại, cô muốn nhìn xem Sandy thế nào. Nhưng xe đã chạy được một đoạn, qua kính xe hoàn toàn không nhìn thấy được gì.
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
– Một nơi an toàn. Anh nói sẽ bảo vệ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275649/chuong-97-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.