Kỷ Tùy Châu lắc đầu bất đắc dĩ, giơ hai tay lên:
– Thật ra anh, có thể giải thích.
Doãn Ước bước đến hất Kỷ Tùy Châu ra, kéo Sandy dựa vào người mình:
– Anh đi rót nước đi.
– Bà xã, em cẩn thận chút, chú ý cái bụng- Kỷ Tùy Châu lo lắng cho Doãn Ước.
– Không sao đâu, anh đi đi.
Doãn Ước gọi dì giúp việc đến hỗ trợ, đỡ Sandy quay về sô pha. Sandy say không hề la lối, ngoại trừ khóc lớn tiếng hơn ra, đa phần đều rất im lặng.
Chị thế này cũng không về nhà được, cuối cùng chỉ có thể tá túc ở nhà Kỷ Tùy Châu.
Nhà nghệ thuật hôm sau thức dậy, mỗi bước chân đều bay bổng. Chị dựa vào khung cửa nhìn Doãn Ước, mệt mỏi dụi mắt:
– Cưng à, có cà phê không?
Doãn Ước đưa cho chị một ly trà, bị chị ghét bỏ không thèm:
– Chị không muốn uống thứ này.
– Đây là thuốc, mau uống cho hết đi. Hiện giờ cà phê không thích hợp với chị.
– Chị chỉ thích thứ đó, đó là linh hồn của chị, mạng sống của chị, thanh xuân của chị… Ơ, Doãn Ước, em đúng là…
Sandy bị nhét cả ly trà nóng vào miệng nhỏ giọng oán trách, yếu ớt không có chút khí thế nào. Hiện tại toàn thân chị mất sức, không chừng còn không đánh lại cả thai phụ ở trước mặt này.
Tối hôm qua rốt cuộc đã uống hết bao nhiêu rồi?
– Nhiều lắm, còn sà vào lòng anh xã em khóc lóc thảm thiết.
– Đừng lo lắng, chị không có hứng thú với đàn ông nhỏ tuổi hơn chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275642/chuong-95-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.