Tiễn Trương Tú Lệ xong, Doãn Ước lập tức về nhà.
Tết Dương Lịch trường bổ túc cho nghỉ ba ngày, ngoại trừ một đống bài tập phải làm, cô không có chuyện gì khác.
Trong nhà thật sự im ắng, dì giúp việc cầm quần áo ra tiệm giặt ủi. Doãn Ước vào bếp thấy bánh bao còn nóng, vừa ăn vừa chuẩn bị lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng dánh cho khách, nhớ đến đồ đạc mà Trương Tú Lệ giao lại cho cô, vừa thế cô mở cửa đi vào, lấy hết tất cả đồ vật trong ngăn kéo ra, mang về phòng của mình.
Vốn định tìm một nơi để chúng, kết quả cầm lên một cuốn sổ mở ra xem, Doãn Ước có chút không ngừng được.
Đó là cuốn sổ ghi nhớ những việc vặt vãnh của Hà Mỹ Hi. Như là nhắc nhở bản thân tan ca phải mang những gì về nhà, ngày nào phải gọi điện thoại cho ai. Còn có số điện thoại ghi lại bằng tay, tên trạm tàu điện ngầm, hoặc là một chuỗi dài toàn những ký tự và con số.
Đó là cái gì vậy, mật mã à? Nhưng mà là mật mã của thứ gì mới được. Chắc chắn không phải két sắt, có lẽ là mật mã tài khoản trên mạng chăng.
Lật thêm vài trang cũng có đôi ba câu than thở như là: mình yêu mẹ nhất, phải cố gắng làm việc, đưa mẹ rời khỏi nơi bần cùng đó, phải mua nhà ở thành phố này, cố gắng phấn đấu này nọ.
Linh tinh, chỉ là bộc phát nhất thời. Khó trách Trương Tú Lệ không muốn đốt, đây đều là tình yêu bao la của con gái đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275637/chuong-92-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.