Doãn Hàm không nói lời nào, trong tay vẫn nghịch điều khiển từ xa.
Doãn Ước thấy anh không trả lời, liền hỏi lại lần nữa. Doãn Hàm dứt khoát bật ti vi, chuyển kênh một loại rồi dừng lại ở kênh âm nhạc. Bên trong là một ca sĩ da đen đang hát, không khí khá sinh động. Nhưng Doãn Ước một câu không nghe vào, giật lấy điều khiển trong tay anh, tắt ti vi.
Doãn Hàm đành chịu, như một đứa trẻ nhìn Doãn Ước. Trong giây phút đó Doãn Ước đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Lúc nào nó cũng rất tỉnh táo.
– Doãn Hàm, dạo này em có uống thuốc không?
– Chị mong em uống thuốc à, chị cảm thấy em trai chị biến thành kẻ ngốc mới tốt à?
Doãn Ước muốn đưa tay chạm vào mặt anh, nhưng đưa được một nửa lại rụt về, kinh ngạc nhìn anh:
– Sao vậy được, nhiều chuyên gia làm kiểm tra cho em, chẳng lẽ họ đều khám nhầm?
– Em cũng không nói em không có bệnh.
– Rốt cuộc là chuyện gì!
Doãn Hàm biếng nhác dựa vào sô pha, như vậy rất có khí thế, hoàn toàn khác hẳn vẻ im lặng thanh tú của anh lúc trước. Doãn Ước thấy được hai chữ khí phách toát ra từ người anh. Dường như rất giống với anh khi dẫn đầu đánh boss trong trò chơi khi nãy.
Anh thở dài, mang theo mấy phần tinh nghịch trong giọng nói:
– Nếu em không diên, sao có thể ra khỏi nhà tù kia. Chị, chị chắc cảm thấy may mắn khi em bị điên, nhưng mà điên không đủ triệt để.
Doãn Ước cẩn thận tiêu hóa những lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275628/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.