Sáng hôm sau, Doãn Ước nhận được điện thoại Kỷ Tùy Châu gọi đến.
Bảo cô qua nhà anh ăn sáng.
– Sao sớm vậy?
– Em cho là thế nào, mặt trời sắp xuống núi mới đến?
Doãn Ước cúp máy, bắt đầu chậm chạp đi đánh răng rửa mặt. Vừa ra phòng khách, cô thấy Doãn Hàm đã thức dậy, ngồi đó xem ti vi.
Doãn Ước gần đây luôn suy nghĩ về tương lai của em mình, chờ sau khi nó khỏi bệnh, có nên để nó làm gì không. Không thì giống cô đi học thi lại?
Cũng không biết người có tiền án như em trai, trường học có nhận không.
Nghĩ đến đây không khỏi có chút đáng tiếc. Nếu không lầm lỡ, em trai cô chắc sẽ học trường đại học hàng đầu rồi.
Cô thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, khi đi ngang qua sô pha, em trai cô đột nhiên quay đầu nhìn cô.
– Chị.
Anh ta hiếm khi nói chuyện, một khi lên tiếng có thể khiến người ta phấn khích nửa ngày.
– Sao vậy?
Doãn Hàm nhìn ra cửa, ý tứ thật rõ ràng.
– Chị có việc phải ra ngoài, em có muốn ăn gì không, chị sẽ mua về cho em?
– Không.
Nói xong anh ta lại quay đầu xem ti vi, biểu cảm trên mặt giống hệt hôm qua. Đó là anh ta đang không vui.
Doãn Ước cảm thấy sống qua một ngày thật sự rất gian nan. Không thể tượng tượng được sẽ có một ngày cô bị kẹp giữa hai người đàn ông, khó xử. Một bên là em trai, một bên là bạn trai.
Người nào tốt bụng đưa đao cho cô kết liễu đi.
Đúng lúc dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275616/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.