Vài ngày sau, Doãn Ước biết được tin tức Trịnh Đạc sắp đi Mỹ.
Tin tức này là Kỷ Tùy Châu nói với cô, điều này khiến cô có hơi bất ngờ.
– Có muốn đi tiễn không?
– Có được không?
– Anh là người nhỏ nhen vậy à?- Kỷ Tùy Châu bật cười.
– Không- Doãn Ước nhún va-, nhớ đến anh không nhìn thấy, sửa lại lời- Anh là người quảng đại nhất mà em thấy.
Lời ngon tiếng ngọt tuôn ra, không cho đi cũng nhất định phải cho. Cũng may Kỷ Tùy Châu vốn dĩ không định ngăn cô lại, dù sao nếu anh không nói, Trịnh Đạc nhất định cũng sẽ liên lạc với Doãn Ước, đến lúc đó vẫn sẽ đi thôi.
Tình địch cũng bị nốc-ao rồi, anh vui vẻ hào phóng một chút, để tiện thuận nước đẩy thuyền.
Để cô đi tiễn, cũng để anh ta hết hy vọng.
Doãn Ước gọi điện cho Trịnh Đạc, biết được ngày mốt anh xuất ngoại, nhịn không được liền hỏi:
– Sao đi đột ngột vậy?
– Ý nguyện của gia đình, bảo anh qua đó tịnh dưỡng một thời gian. Không phải di dân đâu, anh sẽ mau chóng về thôi.
Anh cũng không hỏi Doãn Ước có muốn đợi anh không, nhưng đáp án này trong lòng anh cũng rõ. Nếu nhất định là có duyên không phận, vậy thì dứt khoát quên đi. Làm một người bạn tốt trong ký ức còn hơn là người theo đuổi làm cô chán ghét.
Anh nói thời gian chuyến bay của mình cho Doãn Ước, nửa đùa nửa thật:
– Kỷ Tùy Châu cho em đến tiễn anh à?
– Liên quan gì đến anh ấy, tiễn hay không là chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275600/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.