Chương trước
Chương sau
Sau khi Tùy Ý ra về, nhà Kỷ Tùy Châu cuối cùng cũng bình yên như xưa.
Dì Mã thu dọn chén dĩa đi rửa, dì Trương phụ trách dọn dẹp đang thay ra giường cho Kỷ Tùy Châu và Doãn Ước.
Về điểm này, Doãn Ước có chút không quen. Từ nhỏ cô không phải loại người quen được hầu hạ. Tuy rằng trước kia gia đình cũng có điều kiện, cũng thuê người giúp việc, nhưng việc của cô cô vẫn có thói quen tự làm.
Nhìn thấy dì Trương tuổi tác cũng lớn đang ở đó thay ra giường cho mình, cô có một cảm giác như đang bóc lột sức lao động.
Nhưng cô không trích ra được thời gian để làm việc này. Kỷ Tùy Châu hệt như đứa trẻ, chỉ thiếu cô không bế trên tay mà thôi. Doãn Ước rời đi một chút, anh liền không khống chế được phải tìm cô. Hơn nữa, trong lòng Doãn Ước áy náy, cũng không dám rời khỏi anh lâu.
Lúc cô vừa bị mù, suýt nữa đã bị trầm cảm rồi, Kỷ Tùy Châu nhìn như vô tâm, nhưng trong lòng thật sự có thể chấp nhận được bao nhiêu thì không rõ.
Dù sao anh từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, càng chênh vênh sẽ càng thất vọng nhiều hơn. Doãn Ước sợ anh sẽ xảy ra chuyện.
Vì thế việc linh tinh cũng chỉ có thể để dì Trường làm.
Lúc cô ngồi trong thư phòng trò chuyện với Kỷ Tùy Châu, trong lòng còn nghĩ đến chiếc ra giường kia. Hôm qua mới thay rồi mà, hôm nay lại thay tiếp. Cô có chút không tưởng tượng nổi cuối cùng nhà họ Kỷ sống cuộc sống như thế nào. Dù có xa hoa sang trọng, cũng không cần mỗi ngày mỗi thay ra giường chứ.
Kỷ Tùy Châu phát hiện cô lơ đãng, biết cô đang nghĩ gì, liền nói:
– Đó là công việc của người ta, em không cần ngại. Mỗi người mỗi việc, công việc không phân biệt sang hèn.
– Nhưng em thấy ngại quá.
– Có gì phải ngại. Dì Trương không ở nhà anh cũng sẽ ở nhà ba anh, làm công việc hệt như vậy. Anh phát lương cho dì ấy, dì ấy làm việc cho anh, đấy là chuyện đương nhiên. Huống hồ dì ấy làm việc quen rồi, nhàn hạ quá cũng chán. Về nhà hưởng phúc cũng được, nhưng không thể duy trì cuộc sống thì phải làm sao? Nhà dì ấy còn có hai đứa con tuổi ăn tuổi học, em cũng đừng đập bể chén cơm của người khác.
Nghe anh nói vậy, rối rắm trong lòng Doãn Ước cũng vơi đi ít nhiều.
Nghĩ lại, dì Trương phục vụ cô, cô phục vụ lại Kỷ Tùy Châu, công việc cũng chẳng thoải mái hơn dì ấy là bao.
Trong thư phòng có đàn dương cầm, hai người uống trà trò chuyện, đề tài bất giác chuyển đến Tùy Ý. Nói đến cô em gái này, Kỷ Tùy Châu thật có chút đau đầu.
– Bị anh và mẹ nuông chiều sinh hư.
– Cô ấy còn nhỏ, lớn chút nữa sẽ ổn.
– Nhỏ à? Không nhỏ đâu, nó cũng xấp xỉ tuổi em thôi. Chẳng qua nó hôn mê mấy năm, đầu óc chưa lớn được, còn như con bé mười mấy tuổi. Trước kia anh cảm thấy nó chịu khổ nhiều, nên muốn cưng chiều để nó sống thoải mái một chút. Hiện giờ xem ra anh sai lầm rồi, cưng chiều chỉ có thể làm hao mòn ý chí của nó, nên gắt gao với nó hơn mới đúng.
Kỷ Tùy Châu lúc nói chuyện này, rất giống như khi anh họp ở công ty, đặc biệt nghiêm túc và quyết đoán như đang căn dặn cấp dưới. Doãn Ước rất ít khi bị anh đối đãi như vậy, nhìn thấy có chút không quen.
Cô đột nhiên có chút đồng tình với Tùy Ý.
– Đừng độc đoán quá, dù sao cũng là em gái anh.
– Chính bởi vì là em gái nên mới phải độc đoán. Anh không thể nuông chiều nó cả đời, nếu nó không tự đứng dậy được, sau này sẽ phải chịu khổ.
– Cũng giống như em vậy- Câu này Doãn Ước đồng ý- Trước kia ba em nuông chiều em, nên em sống rất đơn thuần. Sau đó trải qua biến cố mới hiểu ra, rất nhiều thời điểm con người chỉ có thể dựa vào chính mình.
– Em không cần như vậy.
Doãn Ước không hiểu lắm.
Kỷ Tùy Châu ngồi sát vào cô, khi nói chuyện đã ôm vai cô rồi:
– Em có anh là được.
Hơi thở anh càng gần hơn, khiến Doãn Ước khó thở. Cô vẫn duy trì tư thế bất động, nhưng đối phương lại quá mức cường thế, xoay mặt cô qua buộc cô nhìn mình.
Doãn Ước không hiểu, rõ ràng anh không nhìn thấy, tại sao còn chọn tư thế này.
Nhưng rất nhanh cô liền hiểu được, Kỷ Tùy Châu không nói không rằng, trực tiếp hôn cô. Vị trí anh hạ xuống cực chuẩn, gần như không hề lệch khỏi quỹ đạo môi cô, khi bốn cánh môi dính với nhau, cô cảm thấy tim mình đập loạn.
Cô chưa từng biết rằng, một người đàn ông không thấy đường cũng có thể khiến cô mặt đỏ tim đập thế này. Cô thầm mắng mình không kiên định, nhưng lại luyến tiếc phải đẩy anh ra.
Hôn cũng như nếm rượu, càng hôn càng nghiện.
Cho đến khi dì Trương đến gõ cửa, hỏi Doãn Ước có cần đồ đi tắm không, nụ hôn này mới tạm thời dừng lại. Kỷ Tùy Châu có chút bất mãn, bắt đầu suy nghĩ xem có nên nói mấy dì này đến tối thì về nhà ba anh ngủ không.
Tốt nhất toàn bộ đổi thành làm theo giờ, một ngày làm mấy tiếng, làm xong thì về nhà. Hiện tại anh có Doãn Ước là đủ rồi.
Một nụ hôn khiến cả hai đều nóng ran, Kỷ Tùy Châu thật muốn đi tắm. Nhớ đến chuyện lần trước Doãn Ước trêu chọc mình, anh liền bật cười.
Từ khi nào anh cũng có thể bị đùa giỡn như sinh vật đơn bào, quả nhiên tình yêu khiến chỉ số thông minh của con người giảm xuống, đúng không?
Doãn Ước nghe nói phải “hầu tắm”, có hơi rối rắm, liền đề nghị:
– Hay tìm dì Trương giúp?
– Em muốn chết à?
– Vậy em đi gọi cho dì Mai, dì ấy chắc chắn bằng lòng ngay.
– Tối lắm rồi, kêu một người già đến làm việc, em nghĩ xem có tốt không?
– Vậy gọi bác Lương đi- Bác ấy phụ trách chăm sóc vườn tược, cũng chỉ làm chút chuyện vặt. Đàn ông với đàn ông, chắc là không có gì ngại.
Doãn Ước cảm thấy lời đề nghị này đúng là tuyệt diệu, đang định đứng lên đi gọi, bị Kỷ Tùy Châu kéo lại, ấn xuống sô pha.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị đối phương đè xuống.
Kỷ Tùy Châu cười với cô:
– Anh đột nhiên không muốn tắm nữa, anh cảm thấy vẫn nên làm chuyện gì đó thú vị hơn mới đúng.
– Hả… chuyện gì.
Kỷ Tùy Châu cởi nút áo cho cô, vừa cởi vừa vuốt ve làn da mềm mịn của cô. Doãn Ước sắc mặt trắng bệch, chụp lấy tay anh xin tha:
– Là em sai rồi, em không gọi bác Lương nữa.
Đối phương không thèm nghe, nhẹ nhàng hất một cái, mở thêm một cúc.
– Để em xả nước tắm giúp anh.
Cúc tiếp theo cũng được mở ra.
– Kỷ Tùy Châu…
Doãn Ước luống cuống, hất tay anh ra khỏi ngực mình. Tuy rằng anh không thấy gì, nhưng tay anh sẽ chạm lên đó. Ngón tay kia như có điện, mỗi nơi bị anh chạm qua đều nổi lên lớp da gà mỏng. Cơ thể cô nóng lên, lại vô thức run rẩy.
Cô vừa thích, vừa sợ cảm giác này.
Cô liều mạng muốn tách khỏi anh, thế nhưng trong lúc giãy dụa cơ thể lại ngọ nguậy đụng trúng chỗ đó của đối phương. Kỷ Tùy Châu chỉ có thể đưa tay đè cô xuống:
– Đừng lộn xộn, hậu quả tự gánh lấy.
– Vậy anh đừng cởi áo em ra.
– Hiện giờ anh chỉ đang cởi áo em thôi, nếu em còn cử động nữa, anh chỉ có thể tiến thêm một bước với em ngay tại sô pha này. Anh đã tự nói với mình, bây giờ vẫn chưa thích hợp, dù sao cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn. Nhưng em cũng biết, đôi lúc đàn ông chính là động vật cảm tính, cảm hứng một khi đã đến muốn ngăn cũng không ngăn được. Doãn Ước, em ngoan ngoãn một chút.
Sao nghe vào lại giống như là lỗi của cô vậy.
Doãn Ước biết anh đang ám chỉ điều gì, cô cũng không dám có phát triển gì thêm với anh. Trong hai cái dở nên chọn cái ít dở hơn, cô do dự một lát, ngoan ngoãn nằm yên, để mặc đối phương làm gì thì làm.
Làm việc mà làm đến thế này, thật sự rất không còn tự trọng nữa.
Nhưng cô lại như trúng độc, lại thích Kỷ Tùy Châu làm vậy với cô. Cô từng nói với anh, tình yêu của cô với anh chỉ còn tồn tại trong quá khứ. Nhưng hiện giờ cô biết, bản thân là đang nói dối.
Cô vẫn luôn yêu anh, luôn là như vậy, chưa từng thay đổi.
Chính là lần anh lừa dối cô đó đã khiến cho tình yêu này chôn vùi dưới lớp cát mịn, bình thường cô không nhìn thấy, xem như tình yêu đó không còn tồn tại. Hiện giờ Kỷ Tùy Châu lại quật lớp cát đó lên, lộ ra bản chất bên trong. Cô không thể không đối mặt với sự thật.
Trịnh Đạc tốt như vậy mà cô còn không muốn, bởi vì trái tim cô từ đó đến bây giờ vẫn chỉ thuộc về người đàn ông trước mặt này.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên vươn tay đến, ôm lấy đầu anh.
Kỷ Tùy Châu ngạc nhiên một chút, hiển nhiên không ngờ Doãn Ước sẽ chủ động như vậy. Nhưng anh không dại gì từ chối, hài lòng cúi đầu xuống, lại quấn lấy môi cô.
Nụ hôn lúc này càng trắng trợn lại thích thú đê mê, cuối cùng cũng không còn ai quấy rầy họ nữa.
Hôn xong, hai người đi tắm, Kỷ Tùy Châu nói đùa đòi “uyên ương nghịch nước”.
– Dù sao anh cũng không thấy gì mà.
Doãn Ước kiên quyết từ chối đề nghị này. Anh không thấy, nhưng tay anh sẽ sờ soạng. Cô nếu dám ở trước mặt anh cởi sạch sẽ, đêm nay chắc chắn không thể “ngủ chay” được rồi.
Dù sao chính anh cũng đã nói, đàn ông là động vật cảm tính. Loại chuyện thế này cẩn thận vẫn hơn.
Kỷ Tùy Châu cũng không ép buộc cô. Tiến triển của tối nay đã khiến anh khá hài lòng. Dù sao họ cũng còn nhiều thời gian, Doãn Ước đã bước vào nhà anh rồi cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng trở ra. Mặc dù tương lai mắt anh khỏi hẳn, anh cũng sẽ không thả cô đi.
Năm đó anh không nên buông tay, anh đã để vuột mất cô những năm năm.
Doãn Ước xả nước tắm giúp Kỷ Tùy Châu, giúp anh cởi đồ. Ban đầu còn có hơi ngượng, ngẫm lại cảnh tượng hai người đã ôm nhau mồ hôi rơi như mưa kia, lại cảm thấy chút chuyện nhỏ nhặt này không cần so đo nữa.
Cô nhanh nhẹn cởi áo anh, lại cởi luôn quần. Lúc cởi phát hiện có một nơi hơi phồng lên, cô không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực.
Phụ nữ cũng có nhu cầu ở phương diện này, chỉ là không có trực tiếp như đàn ông thôi.
Kỷ Tùy Châu dường như có thể cảm nhận được tầm mắt của cô, xoa đầu cô nói:
– Em mà thích, đêm nay liền cho em.
– Không cần, quý ngài cứ giữ lại từ từ dùng đi.
Đây là câu nói có hàm ý khác, Kỷ Tùy Châu bật cười.
Lúc tắm, Doãn Ước luôn ở bên cạnh, cô bôi sữa tắm lên người anh. Lúc bắt đầu hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, hai người thoải mái nói chuyện phiếm. Nói đến chuyện gần đây xảy ra trong công ty, nói đến chuyện vặt vãnh trong nhà anh và nhà cô, lại nói đến ông nội cô.
Doãn Ước than thở:
– May mà ông em không biết người yêu trước kia của em là anh, nếu không lần đầu tiên khi anh vào nhà em, ông đã cầm chổi đánh anh đến không thấy đường về luôn.
Nói xong cô liền im lặng, đợi Kỷ Tùy Châu nói tiếp. Không ngờ đối phương hồi lâu không nhúc nhích, cứ im lặng ngồi đó, hệt như tượng phật bằng đá. Sắc mặt anh bình thường, chỉ là hơi thở có hơi nặng.
– Anh sao vậy?
– Doãn Ước, em ra ngoài trước được không?- Kỷ Tùy Châu hít sâu một hơi, giọng trầm khàn, nói.
– Sao vậy, anh tắm xong rồi à? Có cần lấy khăn lau người cho anh không?
– Không cần, em ra ngoài trước đi, tự anh làm được rồi.
Anh đột nhiên có chút lạnh lùng, khiến Doãn Ước không hiểu nổi. Cô nghe lời đứng lên đi ra ngoài, vừa mới đến ngưỡng cửa, đã quay đầu lại nhìn.
Kỷ Tùy Châu là có hay không có phản ứng?
Bên kia phòng tắm, Kỷ Tùy Châu ngồi đó cười khổ. Doãn Ước này, đôi tay mềm mại quả thật lấy mạng người. Anh vẫn cảm thấy bản thân có đủ tự chủ, trong chuyện chăn gối anh cũng không có nhu cầu quá lớn, dù đã chia xa Doãn Ước năm năm, anh đến giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ tìm một phụ nữ khác.
Loại chuyện này nếu không làm cùng người mình yêu, quả thật là một chuyện rất ghê tởm.
Không ngờ hôm nay anh lại không khống chế được. Anh miễn cưỡng điều chỉnh hơi thở cả buổi, vẫn cảm thấy rất khó khăn, cuối cùng chỉ có thể đứng lên khỏi bồn tắm, sờ soạng lung tung tìm khăn tắm lau người.
Sau đó anh mới phát hiện, mù quả thật là một chuyện phiền toái. Ngay cả tìm bồn cầu để giải quyết nhu cầu sinh lý, cũng trở thành chuyện khó khăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.