Mùa đông tối sớm, còn chưa đến sáu giờ, ngoài cửa sổ đã tối thui.
Doãn Ước đi đến gõ cửa thư phòng của Kỷ Tùy Châu, nghe được bên trong truyền đến tiếng “mời vào” trầm thấp, cô liền đẩy cửa đi vào. Cửa vừa mở, cô thấy Kỷ Tùy Châu đứng đưa lưng về phía cô, trước cửa sổ nói chuyện điện thoại. Cô theo bản năng định ra ngoài, đối phương lại vẫy tay với cô, ý bảo cô đi vào ngồi.
Trong phòng đèn sáng trưng, bóng lưng Kỷ Tùy Châu đặc biệt thâm trầm. Nghe qua cuộc gọi sắp kết thúc, không nghe được bản chất nội dung thật sự là gì, Doãn Ước chỉ nghe được một câu mấu chốt.
– Ừm, tôi sẽ đi bệnh viện.
Đi bệnh viện làm gì? Doãn Ước còn đang tự hỏi câu này, bên kia Kỷ Tùy Châu đã cúp máy.
Nhưng anh không xoay người lại, vẫn đứng đó như cũ. Doãn Ước liền hỏi anh:
– Anh muốn đi bệnh viện à, có phải vết thương trên trán đau rồi không?
Cuối cùng Kỷ Tùy Châu cũng xoay người, nhìn qua hết thảy đều bình thường. Nhưng hình như có chỗ nào đó là lạ, Doãn Ước nhìn mặt anh hồi lâu, phát hiện ra một vấn đề.
Anh không nhìn cô, dù là nói gì đó, anh cũng nhìn về phía sô pha, nhưng ánh mắt lại không dừng trên người cô.
Anh đang nhìn đi đâu vậy?
Doãn Ước nhìn xung quanh, không cảm thấy có thứ gì đáng nhìn. Cô đứng lên đi qua chỗ anh, hỏi lại câu hỏi trên lần nữa.
– Doãn Ước, em lại đây.
Kỷ Tùy Châu vẫy tay về phía cô, ánh mắt vẫn không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275588/chuong-53-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.