Thật giống như tiếng hú vang giữa đêm khuya, Doãn Ước nghe thấy giọng nói chắc nịnh của Trịnh Đạc.
– Không được.
– Anh dám không đi?
– Tôi sẽ đi, nhưng không cho phép cậu động vào một sợi lông của Doãn Ước, nếu không…
– Thời gian của anh không nhiều đâu- Trịnh Đạc nói còn chưa dứt lời, đã bị Kỷ Tùy Châu cắt ngang- Đi nhanh về nhanh.
Trịnh Đạc có chút không vui:
– Rốt cuộc anh giúp bên nào?
– Bên nào cũng không quan trọng, quan trọng là anh ngoan ngoãn làm theo lời cậu ta đi. Bây giờ anh còn sự lựa chọn nào khác à?
Hiểu được đạo lý này, nhưng Trịnh Đạc vẫn không vui. Anh nhìn về phía Phương Thành Tựu, luôn muốn xác nhận một chuyện với anh ta:
– Tôi nhất định sẽ quay lại, nhưng không cho phép cậu tổn thương Doãn Ước chút nào. Bằng không tôi sẽ không để cậu sống sót ra khỏi căn phòng này.
Bình thường là hai anh em thân thiết nhất, đến lúc này lại trở mặt thành thù. Phương Thành Tựu vẻ mặt có hơi vặn vẹo, mất tự nhiên ừ một tiếng, lập tức quay mặt đi.
Không ai biết suy nghĩ chân thật trong lòng anh ta lúc này là gì, có thể khi đối mặt với người bạn thân và đàn anh lúc trước, tâm trạng của anh ta sẽ phức tạp hơn chăng.
Tóm lại, Trịnh Đạc vẫn theo lời dặn dò của anh ta, mau chóng xuống lầu. Trong phòng yên ắng một lát, cho đến khi Bạch Lục không nén được đau, lại hét lên.
Phương Thành Tựu bị âm thanh này làm cho phiền não, anh nói với Doãn Ước:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai/1275583/chuong-50-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.