Từ ngày kết hôn với Xuyên, anh ta chưa bao giờ đả động đến Dương bởi anh ta biết đó là một điều cấm kỵ đối với tôi, nên khoảng thời gian ấy, tôi biết ơn anh ta vô cùng. Thậm chí có những lúc tôi quá mệt mỏi bởi những cơn ác mộng, chính Xuyên là người đã an ủi tôi, chăm lo cho tôi, động viên tôi mỗi ngày, thậm chí là làm chỗ dựa cho tôi khi mà tôi ngục ngã. Và rồi vì điều ấy nên tôi mặc dù không có tình cảm gì, nhưng vẫn ngày ngày cố gắng vun vén với hi vọng sẽ có một cuộc sống ổn định, một cuộc sống bình yên như bao người. Tiếc là anh ta chỉ được một thời gian là đổi tính, khiến cho mọi cố gắng của tôi trở nên đổ bể hết, rồi cuối cùng bây giờ là hoàn toàn tuyệt vọng thật sự.
Hít vào một hơi thật sâu, tôi giằng tay mình ra khỏi tay của Xuyên, đôi mắt nhìn anh ta đầy lạnh lùng, khóe miệng cười nhạt.
– Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ cảm thấy hối hận vì những cái việc rắc rối mà anh mang đến cho người khác, chứ không phải là đứng ở đây gào lên giống như kiểu mình là một kẻ oan ức. Anh nói tôi không có liêm sỉ? Thật nực cười? Vậy có bao giờ anh thử nhìn lại bản thân của mình chưa hả? Nhìn lại xem mấy năm qua anh đã làm được cái gì, anh đã để cho tôi sống được một ngày nhẹ nhàng không?
Lúc này, mọi sự nhẫn nhịn trong tôi cũng không còn. Tôi quá mệt rồi, tôi muốn kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nen-gap-lai-2/2449732/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.