Lâm Gia Kiệt vừa nói xong không khí cuộc trò chuyện càng trở nên ảm đạm hơn.
"Thật sao? À, thôi cũng trễ rồi chúng ta về thôi!"
Đỗ Nam lên tiếng, dường như cậu ta không quan tâm đến việc Lâm Gia Kiệt có quen biết cô hay không.
Cũng nhờ vậy mà cô cảm thấy đỡ ngượng ngùng hơn.
"Được rồi, chúng ta đi"
Cẩm Dương lay cánh tay của Ngọc Y, quay qua chỗ mọi người nói.
"À.. ừm tạm biệt!"
Cô nhẹ giọng nói với anh.
Ngoài mặt thì cô đang cố tỏ ra bình thường nhưng cố mấy cũng phải lấp ba lấp bấp, còn trong lòng cô thì lại phản ứng kịch liệt, trái tim đập nhanh như muốn nổ tung luôn vậy.
Nói rồi Diệp Ngọc Y định quay mặt bước đi thì Lâm Gia Kiệt mới lên tiếng:
"À chị...nhớ giữ liên lạc"
"Sao? À được.."
Cô có chút bất ngờ quay qua mỉm cười đáp lại anh.
Ngọc Y quay lưng bước lên xe, anh vẫn đứng đó hướng mắt về phía cô, chợt nhớ lại nụ cười mím chi đó mà lòng rạo rực không yên, tuy vậy nhưng ngoài mặt vẫn không lộ rõ một cảm xúc nào.
So về tuổi tác thì anh nhỏ hơn, nhưng khí chất và sự lạnh lùng thì anh hơn hẳn ba người họ.
Đẹp mà lạnh thế không biết.
_____
Về đến nhà....
"Ba mẹ ơi! Con về rồi."
Ông Diệp Văn dạo này đã chuyển công tác nên cũng không còn đi xa nhà như trước nữa.
"Hửm? Ba ơi! Mẹ ơi!"
Cô mở cửa bước vào nhà, lúc nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780611/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.