Hôm sau, Đỗ Nam lặng lẽ đi đến bệnh viện, trước mắt là thăm nôm tình hình sức khỏe của Diệp Văn nhưng việc quan trọng hơn hết vẫn là muốn gặp lại Diệp Ngọc Y lần cuối.
Vì thời gian còn khá sớm nên cô vẫn còn ở lại đó, Đỗ Nam đứng trầm ngâm trước cửa phòng bệnh, ánh mắt ôn nhu nhìn ngắm Ngọc Y, hình dáng, nụ cười và cả giọng nói kia nữa làm sao anh có thể quên được đây. Nếu nói Đỗ Nam là kẻ lụy tình khó buông bỏ, vậy thì ai khi vướn vào tình yêu lại không tồn tại cho mình sự 'ích kỉ'?
Diệp Ngọc Y ngồi trong ấy một lát rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài, Đỗ Nam định xoay lưng đi nhưng chẳng kịp nữa.
"Đỗ Nam?"
"Sao cả ngày hôm qua em không liên lạc được với anh vậy, có chuyện gì sao?"_tay cô khép cửa lại.
"Ờm...không có gì, chỉ là hôm qua công việc của anh bận rộn quá".
Diệp Ngọc Y vừa nhìn vào ánh mắt của Đỗ Nam thì đã biết anh đang nói dối. Không để cho không khí trở nên khó xử, anh vội lên tiếng hỏi:
"Em ăn sáng chưa?"
"À, vừa nãy mẹ có mua cho em ăn rồi, còn anh?"
Đỗ Nam định trả lời thì từ đằng xa Mai Hương Mỹ cùng Tần Thụy đi đến, anh vội gật đầu lễ phép chào họ.
"Đỗ Nam, con đến thăm ba Ngọc Y đấy à?"_Tần Thụy mỉm cười hỏi.
"Vâng...bác!"
Sau một lúc tiếp chuyện, anh và Diệp Ngọc Y xuống đi dạo ở công viên. Đỗ Nam luôn xem trọng những giây phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780522/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.