Ai ai cũng phải đợi mòn mỏi đến tận sáng hôm sau, Nam Cung Bạch cẩn thận bảo vệ sĩ canh gác ở bên ngoài, xung quanh các lối ra vào để đề phòng những tình huống bất trắc.
Anh ta có bảo mọi người trở về nghỉ ngơi khi nào Lâm Gia Kiệt có chút tiến triển sẽ báo về, nhưng chẳng một ai đồng ý. Chực chờ mãi đến lúc Giang Từ Uyển cùng với y tá vào xem lại cho anh, Diệp Ngọc Y thấy cô ấy bước ra với nụ cười nhẹ trên khoé môi liền hỏi:
"Lâm Gia Kiệt...?"
"Bệnh nhân hồi phục rất tốt, người nhà có thể vào thăm, nhưng tôi nghĩ chỉ cần một vài người lần lượt vào là được, bấy nhiêu đây...trông có vẻ không ổn lắm".
"Diệp Ngọc Y, cô vào đi!"_Nam Cung Bạch là người hối thúc đầu tiên.
Diệp Ngọc Y rung rung đưa tay vặn chốt cửa, vì là phòng cao cấp nên nó rất rộng, chiếc giường Lâm Gia Kiệt nằm thì chênh vênh ở giữa, hai bên là máy móc, thiết bị rất nhiều, trên mặt anh là máy thở oxi hoạt động xuyên xuống.
Nhìn thấy anh nằm bất động, sao cảm giác này không giống như lúc cô đến thăm ba, nó khác nhau hoàn toàn. Dù biết anh đã không sao nữa, nhưng trái tim vẫn cứ nhối lắm, nhớ lại những lần mình ruồng bỏ, hắt hủi anh, cô lại muốn người nằm đó chính là mình.
Diệp Ngọc Y chậm chạp bước tới, cô đứng cách giường tầm hai bước chân, bàn tay bấu chặt vạt áo. Cảm xúc hỗn độn cứ vậy khiến cho hai hàng nước mắt rơi xuống, bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780505/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.