Cả căn phòng bệnh chỉ còn lưu lại âm thanh bíp bíp của máy đo nhịp tim, Diệp Ngọc Y bị ánh mắt si tình của anh nhìn đến đỏ bừng cả mặt, cũng nhờ bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa mới kéo cô ra khỏi cái không khí khó mà hô hấp được bình thường đó.
"Nằm yên đấy dưỡng thương đi, có vấn đề gì...thì nói với tôi à không nói với bác sĩ".
Rời mắt cô xoay người đi mở cửa, cũng đến lúc thay băng gạc vết thương nên y tá mới đến. Diệp Ngọc Y khẽ gật đầu với cô ấy rồi lén quay lại nhìn Lâm Gia Kiệt, bắt gặp ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi người mình, cô có chút khó xử vội cất bước đi nhanh ra ngoài.
"Y Y, mình vừa mang quần áo đến cho cậu, mau đi tắm rửa lại đi, tình hình của cậu ta cũng ổn rồi, đừng lo nữa nhé!"_Mộc Cẩm Dương cầm trên tay chiếc giỏ bằng giấy.
Diệp Ngọc Y khách sáo nói cảm ơn rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
"Đỗ Nam đâu, sao mình không thấy anh ấy?"
"Mình không biết...!"
Cô có cảm giác như Mộc Cẩm Dương đang né tránh những câu hỏi liên quan đến Đỗ Nam, dù cô có thắc mắc thì cũng nên dừng lại ở đây, lập tức đến nhà vệ sinh bệnh viện tắm rửa thay bộ quần áo bẩn cô đã mặc trên người mấy ngày liền, nó còn dính thêm máu nên có mùi rất tanh.
Sau khi đã tẩy rửa lại sạch sẽ, Diệp Ngọc Y nóng lòng ghé qua phòng bệnh của Diệp Văn. Những tưởng sẽ gặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mot-minh-nua-yeu-thoi/2780503/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.