Lúc Tiếu Nghị lại đến thăm nhà Mộ Trạch, bụng Lộ Cẩn đã to hơn trước nhiều, giờ đi bộ cũng phải giơ hai tay ôm bụng, nghiêm chỉnh như thể bước vào trạng thái chuẩn bị sinh.
Mộ Trạch thấy cô bước ra khỏi phòng vội vàng đặt tách cà phê xuống bàn rồi chạy ra đỡ cô: “Sao em không ngủ thêm chút nữa?”
“Tiếu Nghị đến nhà thì làm sao em không ra được chứ?” Được anh đỡ nên Lộ Cẩn thấy thả lỏng hơn rất nhiều.
Trước kia cứ nghĩ rằng mang thai chỉ cần ngồi im đợi con chào đời, cả ngày lẫn đêm chỉ có ăn và ngủ, đến khi có bầu thật mới rõ chuyện này khổ cực như thế nào, nhất là vào thời điểm thai được bảy, tám tháng, chỉ cần hơi đứng lâu một chút thôi cũng đã cảm thấy mệt mỏi. Nhưng đây cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của người phụ nữ, thường xuyên cảm nhận được con đang đá mình, cảm nhận được sinh linh bé nhỏ nằm trong bụng rồi mong chờ ngày con được sinh ra, làm mẹ rồi mới thấy cuộc sống của mình có thêm ý nghĩa.
Lộ Cẩn ngồi trên sofa nhìn Tiếu Nghị bằng ánh mắt sâu xa.
Tiếu Nghị ngượng ngùng cười hai tiếng: “Chị dâu, sao chị lại nhìn em như thế?” Tiếu Nghị cảm thấy Lộ Cẩn ở bên Mộ Trạch một thời gian dài cũng đã mang theo khí chất giống anh ấy rồi.
Lộ Cẩn cười cười: “Anh chột dạ đấy à?”
Tiếu Nghị cũng cười phải đạo: “Em chột dạ cái gì?”
Mộ Trạch ngồi xuống, bí mật vỗ vai vợ mình nhưng lại mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-map-mo-voi-thoi-gian/1882324/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.