Ăn tối xong, Mộ Trạch chở cô một đường về nhà.
Cho đến khi cửa đóng lại, Lộ Cẩn vẫn còn hoảng hốt.
Giọng nói của Mộ Trạch vẫn còn vang vọng bên tai cô.
"Lộ Cẩn, em có nguyện ý khôi phục lại trái tim đã mục rỗng bảy năm trời quay về với nhịp đập ban đầu của nó không?"
Trái tim mục rỗng bảy năm trời.
Là bởi vì không có cô bên cạnh nên con tim mới mục rỗng sao?
Nhưng năm đó, anh lại đối xử như thế với lời tỏ tình của cô.
Lộ Cẩn còn nhớ rõ trên khóe miệng anh mang theo nụ cười giễu cợt, làm đôi mắt cô đau nhói.
Một người biến mất bảy năm trời đột nhiên trở lại, nói với cô rằng không có em ở bên, cõi lòng anh trống rỗng bảy năm trời, Lộ Cẩn không biết mình nên trả lời ra sao.
Rốt cuộc đâu mới thật sự là anh?
Tâm tình Lộ Cẩn có chút phiền não, pha trộn đủ mọi gia vị, rất phức tạp, không nói ra được là cảm xúc gì.
Có lẽ tắm sẽ tốt hơn nhiều.
Cô cầm khăn rồi đi tới phòng tắm.
Dòng nước ấm áp chảy xuống từ vòi hoa sen, ướt mái tóc đen, chạy dọc theo cổ trắng nõn, khắc họa rõ dáng người nóng bỏng lại mềm mại của cô gái, vô số giọt nước nghịch ngợm chơi đùa trên đỉnh núi tuyết đầy kiêu hãnh, sau đó rơi xuống vùng bụng bằng phẳng, vòng eo thon gọn...
Lộ Cẩn nhắm mắt, ngẩng đầu lên, để cho nước chảy ướt thân mình, cố gắng cho tâm tình bình tĩnh trở lại.
~
"A Cẩn, sao nam thần lại tới đón cô tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-map-mo-voi-thoi-gian/150141/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.