Thẩm Trĩ Tử cảm thấy "tồn tại" là một vấn đề vô cùng mâu thuẫn.
Sinh hoạt của phần lớn người đang học cao trung (1) đều giống nhau, trước khi thi đại học là khoảng thời gian điên cuồng ôn tập, đến nỗi ăn cơm cũng phải mang đề theo để giải. Sau khi thi đại học kết thúc, có người vừa lau nước mắt nói câu tạm biệt vừa âm thầm suy nghĩ khóc xong rồi thì đi đâu chơi nhưng cũng có người lại thật lòng cúi chào thời thanh xuân tươi đẹp của mình.
(1) Cao trung: tương đương với cấp 3 bên mình á ^^
Cắn cắn đầu bút, Thẩm Trĩ Tử tiếp tục viết: Thanh xuân rất nhanh rồi cũng sẽ trôi qua, cho nên chúng ta tốt nhất đừng quá sa đà vào những cuộc vui vô bổ, thừa lúc còn trẻ phải ra sức cố gắng, làm nhiều việc tốt, có như vậy sau này khi về già mới không bị con cháu cười nhạo về thời thanh xuân nhạt nhẽo, vô vị như trang giấy trắng của mình.
Mặc kệ bạn học trong lớp vui đùa ầm ĩ Thẩm Trĩ Tử cứ thế ra sức múa bút thành văn.
Bỗng Thịnh Nhiễm từ bên ngoài hấp tấp chạy vào, đầu ngón tay khẽ chọt eo cô nàng đang ra sức viết viết kia: "Trĩ Tử, Trĩ Tử."
Thẩm Trĩ Tử hất tay Thịnh Nhiễm ra: "Đừng làm phiền tao, thầy Trần nói nếu tao không viết đủ ba ngàn chữ thì cũng đừng nghĩ tới việc lên lớp nữa."
Thịnh Nhiễm bực bội đập mạnh lên bàn: "Mẹ nó, có người tìm!"
Đầu bút trong tay Thẩm Trĩ Tử khẽ hạ xuống, vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mai-nho-thuong-em/3548359/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.