Tiết trời dần chuyển sang thu, ánh mặt trời đã không còn gay gắt như trước nữa.
Thẩm Trĩ Tử dưới sự giúp đỡ của Thịnh Nhiễm mà đem một xô nước treo lủng lẳng ở vị trí chếch 45° so với cánh cửa.
Thịnh Nhiễm vịn chắc bàn học, trong ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng: "Mày làm như vậy có được không thế? Nếu lỡ tạt trúng người khác thì sao?"
Lúc này vẫn còn đang trong giờ nghỉ trưa, phòng học không có lấy một bóng người, xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Thẩm Trĩ Tử nghĩ nghĩ: "Không được, vẫn chưa thể hết giận, mày đi lấy hộ tao hũ mực nước."
Thấy rõ sắc mặt có chút do dự của Thịnh Nhiễm cô liền sạch sẽ lưu loát nhảy xuống đất: "Thôi để tao đi. Mày ở chỗ này nhìn, đừng để người khác đụng vào cửa."
"Hay là thôi đi." Thịnh Nhiễm tay mắt lanh lẹ, giữ chặt lấy cô: "Đã nhiều năm như vậy, Thẩm Trạm tốt xấu gì cũng là anh họ mày, mày lại có thể chơi xấu anh ấy như thế?"
Thẩm Trĩ Tử thu hồi tay, biểu tình nghiêm túc: "Thịnh Nhiễm."
"Sao?"
"Mày thử nhớ lại xem năm ấy Thẩm Trạm đối xử với tao như thế nào?"
"..."
Thịnh Nhiễm tặng cho cô cái liếc mắt xem thường.
Có thể đối xử với con nhóc này như thế nào đây? Thẩm Trĩ Tử đi đến đâu cũng đều ngang ngược như vậy, ai mà không sợ chết lại đi động vào cô nàng? Họ chỉ hận không thể nuông chiều cô nàng tới tận trời ấy chứ!
Còn không phải là khi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-mai-nho-thuong-em/3548358/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.